Xong rồi, anh đừng có mà cử động mạnh quá nha!
Mộ Tuyết hài lòng nhìn băng gạc trên vai cậu. Sau đó còn không quên nói thêm vài lời nhắc nhở.
- Cảm ơn em, mà em có biết ở đâu có đá hay không?
- Dạ? À, bên phía đạo cụ ấy! Để em đi xin cho!
Mộ Tuyết nói xong liền nhanh nhẹn chạy đi. Quả nhiên là một cô gái tốt bụng và năng nổ.
- Nè, anh ổn chứ?
Hạo Dương đưa cốc nước mới mua được cho Mạnh Cường. Thật ra anh ta cũng định đưa cốc còn lại cho Hiểu Vương nhưng cái mặt hầm hầm đó thật sự không dám lại gần nửa bước.
- Cảm ơn, tôi vẫn ổn!
Mạnh Cường nhận lấy ly nước của anh ta rồi nhàn nhạt đáp. Ánh mắt lúc này lại khẽ đánh sang Hiểu Vương đang ngồi một đống ở đằng kia. Sắc mặt thật sự rất tệ.
- Tôi đúng là xui xẻo mà! Tác phẩm đầu tiên được chuyển thành phim truyền hình lại gặp trục trặc! Thật muốn khóc quá đi!
Hạo Dương không ngừng vò đầu bứt tóc. Để anh ta biết kẻ nào làm ra chuyện này nhất định sẽ trả đũa gấp trăm lần. Thật là tức chết mà!
- Nè anh Cường! Ể, anh Hạo Dương sao giống tự kỷ vậy?
Mộ Tuyết vừa trở về liền thấy Hạo Dương đang không ngừng lẩm bẩm với cái hành động khá là kỳ cục liền nghệch mặt ra hỏi. Quay phim lâu vậy mà cô không biết người này bị khùng. Quả là thất sách!
- Cô mới tự kỷ ấy! Tôi là đang đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-hau-cua-ma-ca-rong/2877833/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.