Kế đó họ cũng không ở lại làm gì. Hai người mạnh ai nấy lái xe rời đi. Mà tâm trạng lại tệ đến mức khó coi.
Tống Trẫm Lăng không lái xe về căn hộ của mình trực tiếp mà đi một vòng quanh thành phố. Nói sao nhỉ...có lẽ cậu ta đang muốn trốn tránh thực tại đi. Ở căn hộ đó ít nhiều cũng có hình bóng của Hiểu Lương kia...
Sớm biết dễ dàng động tâm như vậy...năm đó không nên chấp nhận yêu cầu của Triệu Quốc Khải kia...nhưng biết làm sao đây. Cậu ta mang ơn người ta...muốn từ chối cũng làm gì có tư cách?
Tống Trẫm Lăng thở dài. Càng nghĩ lại càng rối. Tâm tình cũng chẳng gợn sóng được chút nào.
Lái một lát cũng cảm thấy vô vị. Tống Trẫm Lăng sau cùng vẫn quay xe về phía căn hộ mình. Ngủ một giấc đi. Ngày mai rồi sẽ phải đối diện trực tiếp thôi. Không nên nghĩ nhiều làm gì cho mệt mỏi.
..............
Tách!
Tống Trẫm Lăng cả người không sức sống mà mở đèn của căn hộ. Sau đó tháo giày ra quăng đại vào một góc nào đó. Trước kia khi Hiểu Lương đến đây. Cậu ta luôn phải diễn vờ diễn vịt trước mặt anh. Bây giờ cũng không cần thiết nữa.
- Được làm chính mình thoải mái hơn phải không?
Bất chợt giọng nói của ai đó vang lên. Tống Trẫm Lăng ngây ngốc một lát. Cậu ta nhận ra giọng nói này là của ai. Khẽ hít một hơi thật sâu...Tống Trẫm Lăng nâng mi mắt nhìn người đối diện.
- Sếp...
- Ừ, cậu còn biết gọi tôi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-hau-cua-ma-ca-rong/2877810/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.