Anh...anh Tâm?
Mạnh Hạo giọng nói vẫn còn sự sụt sịt. Thấy vậy Hiểu Tâm liền cau mày. Sau đó nâng mặt cậu lên xem xét.
- Xấu chết đi được!
Tuy thái độ ghét bỏ là vậy nhưng gã lại khá dịu dàng mà lau khóe mắt ướt đẫm của y.
- Anh...anh an ủi người khác một chút cũng không được hả...
Mạnh Hạo tủi thân bĩu môi. Ở với anh hai được ôm ấp vỗ về. Ở chung với người này cứ suốt ngày bị chê xấu. Vậy mà....vậy mà y lại thích gã chứ..đúng là điên thật mà!
- Đừng khóc, sẽ sưng mắt!
Hiểu Tâm nhìn y một hồi. Sau đó cũng phun ra bốn chữ với ngữ điệu nhẹ nhàng nhất có thể. Mà Mạnh Hạo nghe xong còn tưởng mình khóc đến đau đầu hoa mắt ù tai.
- Về phòng ngủ, được không?
Trong vô thức, Mạnh Hạo liền gật đầu đáp lại gã. Kỳ thật....sao lại cảm thấy ấm áp thế này...sao lại...thích thế này chứ...
Hiểu Tâm như chỉ đợi câu trả lời của y. Gã xoay người. Một tay nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn khẽ dẫn y trở về căn phòng của bọn họ.
Thật là....hình như gã càng lúc...càng bị dính vô tên ngốc mít ướt mày rồi...
...........
- Mắt đỏ như vậy còn nói không sao?
Hiểu Vương đau lòng nhìn người thương. Hắn dịu dàng thổi nhẹ vào mắt cậu cho đỡ rát. Sau đó hôn lên đôi mắt ấy một cách trân quý.
- Có chút không kiềm được cảm xúc mà thôi!
Mạnh Cường cười cười đáp lại hắn. Thật ra hồi đó cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-hau-cua-ma-ca-rong/2877803/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.