Chương trước
Chương sau
Đầu hơi choáng váng!

Khi ý thức dần dần khôi phục,Lăng Thủy Nguyệt khó khăn mở mắt, tầm mắt mơ hồ không rõ,khi cô từ từ thích ứng mới phát hiện mình ở một nơi hoàn toàn lạ lẫm.

Bất quá hé ra gương mặt quen thuộc xuất hiện ở trước mặt cô,Thượng Quan Nghiêu?! Hắn chỉ cúi đầu trừng mắt cô, hai tròng mắt lạnh như băng không mang theo tia cảm tình gì.

Môi mỏng của hắn mím lại thẳng tắp, khóe miệng ôm lấy nụ cười lạnh âm tàn, hô hấp cô cứng lại, muốn thử đứng dậy mới phát hiện có chút choáng váng.

“Nghiêu…… em làm sao vậy?” Cô cảm thấy cổ họng khó chịu chỉ muốn uống nước, nhưng cô không có sức lực đứng lên.

Mặt của Thượng Quan Nghiêu không chút thay đổi nhìn cô, đột nhiên khóe miệng chuyển động một chút,“Về vấn đề này anh cũng rất ngạc nhiên, em cả đêm không về nhà, thì ra là đến ngủ trong nhà người đàn ông khác? Ngủ có khỏe không? Xem ra em đã quen cái giường này,được hắn hầu hạ có thoải mái không?”

“Anh rốt cuộc đang nói cái gì?” Lăng Thủy Nguyệt không hiểu ra sao,cô thật vất vả khởi động thân thể, ngồi xuống đứng lên, mới phát hiện áo của mình đều bị cởi , chỉ còn lại có nội y, sau ót vốn bị tóc đuôi ngựa đâm trúng, lúc này cũng hỗn độn rối tung xuống dưới.

Trong lòng cô thất kinh, cố gắng hồi tưởng đã xảy ra chuyện gì, cùng thời gian, phòng ngủ cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra,cô theo bản năng đem chăn kéo đến lên thân thể, rõ ràng nhìn thấy bảo vệtrói lại chân tay Nghê Kiệt, sau đó đẩy xuống bên chân Thượng Quan Nghiêu.

“Thiếu gia, tôi từ máy tính của hắn phát hiện một ít tư liệu, toàn bộ đều có liên quan đến hệ thống internet của tập đoàn Thịnh Thế.” Trong tay Tiêu Tĩnh cầm lấy một máy tính siêu mỏng, giải thích nói.

Nghê Kiệt khó khăn quỳ bên chân Thượng Quan Nghiêu, mặc dù không thể thoát khỏi dây thừng trên người, nhưng ánh mắt hắn bất tuân như trước thậm chí không sợ chết mang theo khiêu khích.

“Thượng Quan Nghiêu, tốc độ lần này của anh thật đúng là quá chậm, chơi lâu như vậy mới tìm được tôi, thế nào? hiện tại hệ thống internet của tập đoàn Thịnh Thế bị khiến cho hỏng bét, anh nhất định rất buồn rầu a, chỉ cần anh cầu tôi, có lẽtôi sẽ có lòng từ bi, giúp anh làm xong những trình tự khó khăn kia……”

“Rầm!”

Thượng Quan Nghiêu hung hăng đạp vào bụng Nghê Kiệt một cước,“Dán cái miệng hắn lại cho ta, sau đó giam hắn lại.”

Mọi người ba chân bốn cẳng nhét vải vào miệng Nghê Kiệt, kéo hắn ra ngoài.

Phía sau phòng ngủ chỉ còn lại có Thượng Quan Nghiêu và Lăng Thủy Nguyệt, hắn đem quần áo rơi trên đất quăng trước mặt cô,“Dáng vẻ em hiện tại thật khó nhìn a.”

Hắn trên cao nhìn xuống cô,“Không muốn giải thích chút gì sao?”

Chống lại ánh mắt vô tình của hắn, trong khoảng thời gian ngắn cô không biết nên nói cái gì, đột nhiên hồi tưởng lại khoảng thời gian thay đổi tình cảm hai người, lòng của cô không khỏi quặng đau.

Trên thực tế…… ngay cả chính cô cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, duy nhất còn nhớ rõ hình ảnh cuối cùng, chính là Nghê Kiệt nguy hiểm đánh vào cô một cái, giây tiếp theo, trước mắt tối sầm, kế tiếp liền không hề hay biết .

Nhưng mà giải thích như vậy Thượng Quan Nghiêu sẽ tin tưởng sao? Hắn đã sớm đã cảnh cáo cô phải cách xa Nghê Kiệt một chút, nhưng mà cô không nghe hắn nói, hắn tức giận như vậy cũng là bình thường .

Tiếp theo cô lại nghĩ tới này hắn và phụ nữ khác chụp ảnh, hơn nữa hắn còn quên sinh nhật của cô, có lẽ hiện tại cô đối với hắn mà nói, căn bản đã không còn quan trọng……

Nhiều đả kích và thương tổn làm cho cô không biết nên đối mặt hắn như thế nào.

Lăng Thủy Nguyệt cúi đầu, nhìn đống quần áo bị hắn ném đến, muốn nói cái gì nhưng cổ họng co rút, tim bị xé rách, cuối cùng cô lựa chọn trầm mặc chống đỡ.

Thấy cô như vậy,Thượng Quan Nghiêu tức giận khó có thể khắc chế.

“Em bởi vì anh ra ngoài với phụ nữ khác bị chụp ảnh, cho nên muốn trả thù anh sao? Hay là từ đầu đến cuối anh đã sai vì đã tin em?”

Thượng Quan Nghiêu không mang theo cảm tình lên án từ trên đỉnh đầu cô truyền xuống tới,“Lăng Thủy Nguyệt, em thật là một cô gái quá thủ đoạn……”

Lời vừa ra khỏi miệng, hắn lập tức từ trong ánh mắt của cô nhìn thấy vẻ mặt bị thương lướt qua sau đó biến mất.

Nhưng mà cô không chịu giải thích, càng không có cãi lại,chẳng qua vẻ mặt cô trống rỗng ngồi ở trên giường vừa nhếch nhác vừa tiều tụy.

Hai người cứ như vậy giằng co thật lâu, cuối cùng,Thượng Quan Nghiêu vô tình xoay người, giống như quyết định vứt bỏ bảo bối mình âu yếm, dùng sức ra khỏi cửa phòng, cũng không quay đầu lại rời đi.

Lăng Thủy Nguyệt như trước không nhúc nhích, thậm chí cũng không có cầu hắn trở về.

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Tiêu Tĩnh,“Thiếu gia, Lăng Tiểu Thư cô ấy……”

“Từ nay về sau, cô ấy không còn là người của tôi.” Đây là lời cách tấm ván cửa của Thượng Quan Nghiêu để lại cho cô.

Thẳng đến tiếng bước chân bên ngoài dần dần biến mất, tất cả trở về bình tĩnh,Lăng Thủy Nguyệt mới giống như bình thường, đem cả người vùi vào chăn bông.

Tất cả kết thúc như vậy sao? Thật ra, trước kia hắn đã muốn buông tay sao……

Tình yêu tồn tại một khoảng thời gian giờ đã đến lúc chấm dứt.

Chẳng qua làm cho cô đau lòng chính là…… Thượng Quan Nghiêu, thì ra ở trong mắt của anh Lăng Thủy Nguyệt lại………là người như thế!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.