Dưới ánh nắng hè, trên bãi biển, có hai bóng người đổ dài trên cát, họ đứng im lặng, không ai nói lời nào, cũng không nhúc nhích.
Nguyên Nhược nhìn không chớp mắt vào Nam, Nam cũng nhìn lại cô với ánh mắt ấm áp.
Lát sau, Nguyên Nhược gục đầu xuống, môi cười gượng gạo, lẩm bẩm:
_ Đùa…
Đột nhiên, cô ngẩng phắt đầu lên, trừng mắt nhìn Kỷ Nam:
_ Cậu ăn nói ngày càng tùy tiện rồi đấy! Cậu…
Kỷ Nam cũng không chịu thua, ngắt lời cô:
_ Giờ tôi không còn là Death, và em cũng không phải Dragon! Tôi là Kỷ Nam và em là Nguyên Nhược!
Nguyên Nhược khuôn mặt cứng lại, ngây ngô lẩm bẩm:
_ Cậu…đùa chẳng vui chút nào…
Kỷ Nam gắt lên, lấy tay cô đặt trên ngực trái của mình:
_ Tôi không đùa! Nghe thấy không?! Em nghe thấy tiếng trái tim tôi đập loạn nhịp vì em không?! Trả lời đi!! Em nói tôi nghe xem!!! – càng nói, đôi mắt anh càng đỏ, giọng nghẹn ngào.
Nguyên Nhược ngây ngốc, không biết làm thế nào, càng không suy nghĩ được nên làm sao. Rốt cuộc, sau cùng, cô hét lên:
_ Không!! Tôi không biết, không nghe thấy gì hết!!!
Bỏ chạy…
Nhìn bóng cô xa dần, Kỷ Nam nở nụ cười buồn:
_ Trái tim tôi, có vẻ như đã đặt nhầm người rồi…
***Nguyên Nhược sau một hồi chạy lòng vòng khắp bãi cát thì cũng phải trở về xe. Kỷ Nam liếc qua gương chiếu hậu thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cô mà môi khẽ nhướn lên không tự chủ được:
_ Cô ngốc, chúng ta đến khách sạn ‘My World’ kia nhé?
Nguyên Nhược không để ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-hau-cua-4-hoang-tu/1887220/chuong-22.html