Tối, 4 chàng hoàng tử tụ tập trong phòng khách, ai cũng mang vẻ mặt trầm tư khó tả, mà nguyên nhân thì chính là do việc dạo gần đây "người giúp việc" hay biến mất vô cớ rồi lại vác vẻ mặt thủng thẳng về nhà. Sun gào thét:
Đình Phong bị tiếng khóc ai oán của Sun làm bực mình hét:
_ Ai mà biết được? Đi mà hỏi cô ta ấy!
Sun đơ ra, rồi lại ngân ngấn nước mắt khóc lóc:
_ Oa hu hu hu....Đình Phong ghét em rồi! Đình Phong ghét em rồi!
Lạc Đăng đau cả đầu, đành an ủi cậu nhóc:
_ Được rồi, được rồi, chỉ tại anh ấy đang bực mình thôi, em đừng khóc nữa.
Sun gật gật đầu, lấy tay quệt nước mắt nói:
_ Dạo này Nhược Nhược cứ đi đâu ấy. Nhất là đêm, có lúc em vào phòng định ngủ cùng chị ý mà chẳng thấy đâu cả, rõ ràng cổng khóa hết rồi, mà chị ý thì đâu có chìa...(a~ nhóc này định làm trò gì đó hả ~ tiểu sắc lang à?? =)) ; Nhược Nhược của chúng ta đương nhiên là leo cửa sổ trèo ra ngoài rồi, có quân ở ngoài yểm trợ rồi cơ mà!)
Đình Phong lườm Sun:
_ Vào phòng cô ta làm gì? Có phải con nít đâu mà ngủ chung?
Sun nhìn chằm chằm Đình Phong, rồi reo lên:
_ A! "Sư huynh" Đình Phong ghen vì "tỷ tỷ" a! (trời trời, không cần phải dùng cách gọi của Trung Quốc để mỉa mai chứ? Ác quá nha! Nhưng ta thích... hehe)
Đình Phong đập bàn cái "rầm", hét:
_ Ai thèm ghen chứ? Ngớ ngẩn!
Lạc Đăng bèn vội can:
_ Thôi thôi, lần này là tìm hiểu xem Nguyên Nhược đi đâu cơ mà! Sao lại thành cãi nhau thế này?
Sun tỏ vẻ ủy khuất nói:
_ Tại anh ý thôi...
Lôi Vũ vốn im lặng chợt nói:
_ Chúng ta cần phải theo dõi cô ấy mới được?
3 người còn lại ngẩn ra, nhìn nhau, rồi gật đầu. Vậy là 1 kế hoạch "evil" lại được mở ra. Chỉ khổ cho Nguyên Nhược đang "xin ít tiết" bọn sát thủ chợt hắt xì hơi suýt thì bị "xin ít tiết" ngược lại.
Nguyên Nhược dạo này rất hay hắt xì hơi và lạnh sống lưng. Chẳng hiểu vì sao cô lại có cảm giác 4 hoàng tử "hiền lành" kia có dính dáng đến việc này nên cô chẳng dám ra khỏi biệt thự của 4 người như trước nữa, chỉ có thể liên lạc với người trong tổ chức bằng điện thoại. Nhiều lúc đang ăn, cô ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của 4 người đồng loạt chĩa vào mình nhưng khi cô nhìn thì họ lại đồng loạt thu ánh mắt lại. Cô vô cùng nghi ngờ, cô tự hỏi: "Mình đẹp quá hay sao mà họ nhìn kinh thế nhỉ? Không phải là cả 4 người họ đều có "tình củm" với mình rồi đấy chứ?" - nghĩ đến đây cô bật cười sặc sụa lại thu hút ánh nhìn của tất cả những người có mặt trong phòng ăn chứ không phải chỉ có 4 hoàng tử nữa.
Cô đưa ánh nhìn "quyến rũ" đẩy sang Đình Phong. Đình Phong giật nảy mình, hỏi:
_ Nguyên Nhược! Cô cần tiền lắm hay sao mà nhìn tôi với ánh mắt "xin tiền" như thế?
Nguyên Nhược đang uống nước nghe câu nói đó phụt hết cả "tinh túy của trời đất" vào mặt Sun. Sun ngây thơ vô tội "đứng như trời trồng" (nhầm, ngồi, hahahaha~) nhìn nhìn Nguyên Nhược "thân thiện", Nguyên Nhược biết thân phận bèn vội vàng lấy khăn lau mặt cho Sun, không quên đưa tia oán hận ném sang Đình Phong. Đình Phong ngây ngô không hiểu mình làm gì sai, ánh mắt đó không phải "xin tiền" thì là gì?
Nguyên Nhược hôm đó tâm trạng vô cùng bực tức vì ánh mắt làm "triệu người phải mê" của mình lại bị tên hâm Phong biến thành ánh mắt "xin tiền"! Bảo sao mà không bực kia chứ? Hôm đó lại phát hiện ra có 1 tên gián điệp trà trộn vào tổ chức, "death" hỏi ý kiến cô nên xử lý thế nào. Và thật khổ cho tên gián điệp đó, đụng trúng ngày Nhược Nhược tâm trạng không-hề-tốt nên không phải chỉ bị giết nhẹ nhàng như mấy tên khác mà bị xẻo từng cm thịt. "Death" vâng lệnh Nguyên Nhược hứng máu của hắn, rồi bắt hắn uống chính thứ máu của mình pha thêm chút...phân heo! "Death" hành xự mà cũng lạnh cả sống lưng, trong lòng thầm cảm thán tên gián điệp này không biết tốt xấu nhằm đúng hôm nay "lộ mặt" (đâu phải hắn muốn lộ mặt đâu, tại các anh chị "tinh mắt mũi thính" đó chứ!) nên phải chịu sự trừng phạt man rợ thế này. Nguyên Nhược sau khi được xem clips "rung động lòng người" đó thì cười ha hả, tâm trạng đã tốt lên vài phần(óe, chị này ác quá đi!!!) Tiếng cười man rợ của cô làm tất cả những người có mặt trong biệt thự đều nằm mơ gặp...quỷ santa!
“Hôm nay là 1 ngày nắng nóng thì phải?”
Nguyên Nhược lơ mơ mở mắt ra, cảm thấy có cái gì đó âm ấm cạnh mình. Quái? Chả lẽ hom nay trời nóng đến thế? Hôm qua cô mở điều hòa cả đêm, để 18 º rồi cơ mà? Ý, không lẽ…?
Mở choàng hai mắt, ngồi dậy, cô nhìn sang “vật thể lạ” cạnh mình, sau khi xác định đó là “cái gì”…
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! – 1 tiếng hét vang vọng khắp
biệt thự.
- Cái gì đấy?
Dưới ánh nắng ban mai lóa mắt, 1 chàng trai ngồi bật dậy, khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ có vẻ ngây ngô nhưng giờ Nguyên Nhược không quan tâm đến “mỹ nam”, cô chỉ muốn biết sao mà ‘hắn’ lại ở đây mà thôi!
- ĐÌNH PHONG!!!! Sao anh lại Ở ĐÂY?
Đình Phong nhìn chăm chú vào cô, thở dài tỏ vẻ ngán ngẩm rồi kéo cô nằm xuống, vuốt nhẹ má cô tỏ vẻ tà mị, nở nụ cười hình bán nguyệt, giọng nói đầy MỜ ÁM nói:
- Nhược Nhược, CHUYỆN TỐI QUA em quên rồi sao?
Nguyên Nhược chăm chú định nghĩa câu nói của Đình Phong…
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!! – 1 tiếng hét ‘kinh thiên động địa’ vang lên, âm lượng còn khủng hơn lần trước.
Đình Phong bịt chặt miệng của Nguyên Nhược vào, hét vào tai cô:
- Làm cái trò gì thế?
Nguyên Nhược tức giận chỉ vào mặt Đình Phong:
- Tôi phải hỏi câu đấy mới đúng! Anh…! Anh…! Tối qua anh đã làm gì tôi rồi?! Trả đây…! Trả lại sự trong trắng cho tôi đây…! Huhuhuhuhuhu…. – rồi Nguyên Nhược òa khóc nức nở.
Đình Phong nghe xong bật cười hô hố ha há, cười sặc sụa đến nỗi lăn từ trên giường xuống đáp đất mà vẫn cười được. Nguyên Nhược tức giận chỉ vào mặt đình Phong lần thứ 2:
- Anh còn cười được à? Sau này tôi lấy chồng thế nào?
Đình Phong ôm bụng cố nhịn cười, nói:
- Yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm cho!
- Ai thèm lấy annhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!!!!!!!!
Đình Phong tỏ vẻ ngây ngô nhìn nhìn cô:
- Lấy tôi? Ai bảo cô lấy tôi?
- Anh bảo chịu trách nhiệm còn gì?
- Ừ, đúng thế, nhưng chịu trách nhiệm sao lại thành lấy tôi?
Nguyên Nhược tức đến đỏ cả mặt, chỉ tay và Đình Phong lần thứ n:
- Anh…! Anh còn nói được nữa à? Anh vào phòng tôi, ngủ cạnh tôi, sang sớm đã nói “chuyện tối qua”! Quần áo thì sộc sệch! Áo anh không mặc… Không phải là anh đã…! Anh đã...!
- Tôi đã làm gì? – Đình Phong áp sát mặt vào mặt cô, nhếch nhếch môi chèn ép cô nói “việc anh đã làm”.
Nguyên Nhược đẩy anh ra không được, hét lên:
- Không phải là anh đã XXOO tôi à!
Hình như chỉ chờ có thế. Đình phong ôm bụng cười sặc sụa, cười chảy nước mắt tập 2. Nguyên Nhược mím môi:
- Anh! Anh còn dám cười nữa tôi cho anh “tuyệt tử tuyệt tôn” đấy! Mau cút khỏi phòng tôi ngay!
Đình Phong nhịn cười, nói:
- Hừm, bạn Nguyên Nhược hiểu lầm tai hại quá! Thứ nhất, “chuyện tối qua” là do cô. Thứ 2 là đây là phòng tôi. Thứ 3, chi tiết “chuyện tối qua” là cô ra khỏi bữa tiệc của chúng tôi tổ chức thì say xỉn, lao vào phòng tôi lúc tôi đang ngủ để “sàm sỡ” nên quần áo mới sộc sệch, tôi không mặc áo là vì “nhờ” cô nôn một bãi, không tin cô kiểm tra lại xem! Đầu óc cô…! Chậc chậc! Đen tối quá!
Nguyên Nhược nhìn nhìn căn phòng… Đúng, đây không phải là phòng của cô! Quần áo cô còn đầy mùi rượu. Nhìn góc phòng còn có cái áo của Đình Phong “in” một bãi nôn. Nhìn ga giường không có vết đỏ hồng nào chứng mnih đêm qua hoan lạc(1) cả. Cô cười ngượng nghịu, vội nhảy khỏi giường, biến mất sau cánh cửa để lại một câu:
- Hì hì, “sozy”! Cũng tại anh úp úp mở mở nên tôi mới hiểu lầm a!
Nguyên Nhược xấu hổ vùi mặt vào chiếc chăn bông. Cứ nghĩ đến chuyện lúc nãy là cô lại thấy hai bên má nóng ran vì xấu hổ. Chẹp, thẳng ra mà nói thì cô chẳng quan tâm đến trinh tiết đâu. Nhưng vì cá cược ấy nên cô nghĩ lần này cô thể nói là Đình Phong – 1 trong 4 chàng hoàng tử đã say mê cô đến mức phải “tiên hạ thủ vi cường” – ra tay trước để sau này có thể nắm giữ cô nhưng ai dè anh ta “trong sáng” quá! Cô nằm bên cạnh cả đêm mà anh ta chẳng làm gì! Cô cũng hấp dẫn lắm chứ bộ! Nè, không lẽ anh ta… “bất lực” sao? <Ách, suy bụng ta ra bụng người, tốt bụng quá mức cũng bị nói nữa, chẹp, Nhược Nhược biến thái quá mức chuẩn bị thành tinh rồi!> Bên phòng này, Đình Phong đang cười ngặt nghẽo ở bên này bỗng dưng hắt xì hơi liên tục vài cái, thấy tai nóng ran, “hình như có người đang **** xéo mình?”, anh chàng vô tội cứ ngâm nghĩ mãi.
Haizz~ nói chung, Nguyên Nhược không bắt tội anh chàng được mà còn bị xấu mặt một phen nhưng cũng không làm gì được vì đó là lỗi của mình (t/g: chà, cũng biết lỗi rồi ha! NN: còn dám nói nữa ta “xin ít tiết” đấy! T/g sợ hãi chạy mất dép) nên cũng chỉ có thể vác bộ mặt lầm lũi xuống phòng ăn mà thôi.
Sun, Lạc Đăng và Lôi Vũ vẫn nửa tỉnh nửa mê sau bữa tiệc tối qua do bị các tiểu thư chuốc rượu nên vẫn còn nằm bệt trên giường chẳng muốn dậy, không thèm đến học viện luôn. Nguyên Nhược thì nghỉ học để lo cho việc “quốc gia đại sự” nên cũng chẳng phải đến học viện. Đình Phong thì khỏi nói, chả coi học viện ra cái gì, có đến thì cũng chỉ làm loạn thôi. Ừm, xin kể vắn tắt vài tiết học của chàng ấy ra nhé!
Tiết chủ nhiệm hay tất cả các tiết khác, giáo viên vào lớp, lớp trưởng hô, cả lớp đứng lên chào cô, bình thường! Cái không bình thường cho lắm đối với người bình thường là chàng trai của chúng ta đang gác chân lên bàn, tai nghe headphone, cái mặt vênh lên như muốn nói: “Cô không chào tôi thì thôi sao tôi phải chào cô?” Nhưng còn đối với các thầy cô giáo hay toàn thể học sinh học viện <Ách, nghe như diễn văn ý nhờ!> thì cái này là điều-trên-cả-bình-thường!
Giờ kiểm tra, Đình Phong tiêu sái cầm bút lên, liếc mắt qua cái “vèo vèo” xong bài, nộp cho thầy/cô giáo rồi không chỉ bật nhạc mà còn để chế độ to nhất, không thèm cắm tai nghe thản nhiên để loa ngoài, vô tư làm phiền đến sự tập trung của những học sinh khác, mà cũng chẳng ai dám hé môi than nửa lời. 3 hoàng tử khác cũng đã làm xong bài từ lâu nên chẳng để tâm, ai làm việc người nấy, nghe nhạc, chat, lướt web, nhắn tin không coi đây là giờ kiểm tra. Các giáo viên thực ra cũng muốn lấy bài kiểm tra điểm kém ra để nhân đó trách phạt luôn một thể nhưng khổ nỗi có lấy kính hiển vi ra soi cũng không thấy chút lỗi sai nào nên đành “ngậm bồ hòn làm ngọt”, chỉ mong chờ đến ngày cả 4 người tốt nghiệp.
Nhưng có phá bĩnh thế nào đi nữa thì trong lòng tất cả các girl thì 4 hoàng tử vẫn là cao quý nhất! Giỏi giang nhất!
Những trận bóng rổ có mặt 4 chàng trai người đông không kể siết lại còn chủ yếu là girl! Xem trận đấu mà chẳng nhìn bóng toàn nhìn mỹ nam. 4 người cũng phải cố gắng lắm mới chịu đựng nổi những ánh mắt như muốn “ăn tươi nuốt sống” đó, những cái miệng nhỏ đầy nước miếng ra. Thật khó để tìm được bóng dáng một thục nữ nào ở nơi đây. (Nói trắng ra thì chẳng có ai!) Đến con mèo hoang (cái) đi qua còn phải dừng lại mà nhỏ nước miếng, chằm chằm nhìn vào body của 4 người thì cũng đủ biết mức độ sát thương của 4 mỹ nam cao đến thế nào!
Nên nói chung, 4 người coi việc học hành chẳng thú vị bằng việc ngủ. Bất quá là vì chán chẳng có gì làm nên đi học mà thôi. Thế mà 4 người vẫn đứng đầu học viện quả là “Super man”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]