Ngồi trong xe, Nguyên Nhược nhìn ngó hết thứ này đến thứ khác, sờ hết tủ lạnh nhỏ trong xe lại đến TV, vỏ bọc của ghế. Cô khẽ cười:
_ Ồ, không ngờ anh cũng có vẻ khá giả đấy!
Đình Phong lười nhác hỏi lại:
_ Vậy cô nghĩ tôi nghèo?
Nguyên Nhược lại cười:
_ Nếu dựa vào vẻ ngoài của anh thì có lẽ là vậy?
_ Cô là người đầu tiên nói tôi như vậy, vẻ ngoài của tôi làm tôi trông nghèo à?
_ Ồ, theo người khác thì tôi không biết, còn với tôi thì chắc là vậy?
_ Điểm nào mà cô nhận xét vậy?
_ Hưm~ Anh không cần biết
~Đình Phong cười như không cười:
_ Hay là cô muốn gây sự chú ý với tôi?
Nguyên Nhược thất thần, chỉ tay vào cô rồi vào anh, ngẫm nghĩ gì đó rồi phá lên cười. Đình Phong khẽ nhíu mày:
_ Có gì đáng cười sao?
Nguyên Nhược ho khan một tiếng, rồi khuôn mặt đỏ ửng lại, hình như cô đang nhịn cười quá mức rồi, cô cố nín cười, nói:
_ Anh nghĩ anh ĐÁNG để tôi làm vậy sao?
Cô nói không hề có ý mỉa mai, chỉ muốn trêu chọc anh một chút, vậy mà từ ngữ "ĐÁNG" đó như một tia sét đánh vào Đình Phong, anh ngơ ra một chút rồi nói:
_ Vậy cô nghĩ cô là ai?
_ Hưm~ Là ai thì tự tôi biết thôi
~Đình Phong gằn từng tiếng:
_ Dù là ai, cô-cũng-không-đủ-tư-cách-nói-tôi-đâu! Cô biết tôi là ai không?
Nguyên Nhược ngúc ngắc đầu, chừng như suy nghĩ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-hau-cua-4-hoang-tu/1887200/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.