"Từ Phương Hiểu! Tất cả đều là tại cô nếu như cô không xuất hiện trong cuộc đời của Hoằng Phong thì anh ấy cũng sẽ không yêu cô người mà anh ấy yêu sẽ là tôi, cô thì có gì tốt hơn tôi chứ? Hôm nay, tôi nhất định sẽ giết chết cô khi cô chết rồi thì Hoằng Phong anh ấy sẽ yêu tôi."
"Cô đúng là bị điên rồi điên thật rồi cho dù không có tôi thì Hoằng Phong cũng sẽ không yêu cô đâu mọi thứ chỉ là do cô hoang tưởng mà thôi." Từ Phương Hiểu nhíu chặt đôi mày trong lòng bắt đầu có chút thấp thỏm, lo sợ.
"Không đúng! Anh ấy nhất định sẽ yêu tôi cô im đi." Dương Mộc Đồng trở nên điên loạn mất kiểm soát, hét lớn nổ súng bắn liền ba phát đạn vào người của Từ Phương Hiểu.
"Người nhà có thể an tâm rồi bệnh nhân đã qua khỏi cơn nguy kịch nhưng vẫn còn chưa tỉnh lại ngay được."
"Vậy khi nào cô ấy mới có thể tỉnh lại?" Âu Hoằng Phong nhẹ nhõm trong lòng, nụ cười mừng rỡ đã hiện hữu trên đôi môi của anh.
"Có lẽ là khoảng hai ba ngày nữa là bệnh nhân sẽ tỉnh lại thôi mọi người không cần phải quá lo lắng."
Từ Phương Hiểu được y tá đẩy ra Âu Hoằng Phong cùng mọi người đi theo sau rồi vào phòng bệnh, Âu Hoằng Phong nhìn thấy những vết thương trên mặt của cô mà lòng không khỏi xót xa, đau lòng anh hận bản thân vì đã không chăm sóc, bảo vệ cô thật tốt mới để cô xảy ra chuyện.
Tần Đình Danh đặt tay lên vai của anh cười nhẹ lên tiếng nói:"Bây giờ thì cậu có thể cảm ơn ông trời được rồi đó ông ấy đã bảo vệ được người cậu yêu thương."
Âu Hoằng Phong khẽ bật cười tiến đến sờ nhẹ vào những vết thương trên mặt của cô anh tự hứa vào lòng rằng sau này sẽ không để cô bị như thế nữa lúc nào cũng sẽ ở bên cạnh cô, không để cô phải một mình chịu đựng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]