Chương trước
Chương sau
Sắc mặt của Âu Hoằng Phong có chút thay đổi khi Từ Phương Hiểu nhắc đến chuyện ba mẹ của mình, anh cười nhẹ xoay người cô lại, kéo cô ngồi xuống ghế:
"Chuyện này kể ra thì cũng không có gì chỉ là năm anh bảy tuổi ba mẹ của anh ly hôn với nhau ba giành được quyền nuôi anh nhưng rồi khi năm anh mười tuổi thì ông ấy thường xuyên đi nước ngoài nên cũng bắt đầu từ đó anh bắt đầu cuộc sống tự lập."
"Vậy còn mẹ của anh thì sao? Bà ấy thì như thế nào?" Từ Phương Hiểu vẫn nắm chặt tay của anh, thắc mắc, hiếu kì hỏi.

"Sau khi ly hôn bà ấy sang nước ngoài sinh sống hai năm kế tiếp bà ấy tái hôn tuy vẫn còn liên lạc cũng gọi là có một chút quan tâm anh nhưng anh không cần cái mà anh cần là bà ấy quay về đây thăm anh nhưng không anh chỉ chờ đợi trong vô vọng." Càng kể cho cô nghe đôi mắt anh càng đượm buồn.
"Vậy mẹ của anh đến bây giờ cũng không quay về thăm anh luôn sao?"

"Có! Từ khi ly hôn với ba của anh bà ấy quay về thăm anh đúng hai lần chắc có lẽ bây giờ bà ấy sẽ không quay về nữa đâu bởi vì bây giờ bà ấy phải chăm sóc hai đứa con cưng của mình đã hoàn toàn quên mất còn có một đứa con trai như anh."
"Đó cũng là một phần lý do khiến cho anh sống một cuộc sống buông thả như vậy sao?" Từ Phương Hiểu hơi nheo mắt lại hỏi anh.

Âu Hoằng Phong khẽ gật gật đầu, cười nhạt:"Cũng chính vì bọn họ mà anh mất niềm tin hoàn toàn vào tình yêu, bắt đầu một cuộc sống buông thả, quen nhiều cô gái trở thành một thói quen khó bỏ được."
Từ Phương Hiểu hừ lạnh một tiếng nhéo lỗ tai của anh, nghiến răng hỏi:
"Anh nói đến bây giờ vẫn chưa từ bỏ được thói quen sao? Anh vẫn còn cặp với nhiều cô gái khác?"
"Không! Không! Không! Anh đã từ bỏ rồi kể từ khi yêu em anh đã từ bỏ mấy chuyện đó rồi chỉ một lòng một dạ với em thôi." Âu Hoằng Phong bị cô nhéo tai kéo lên đau điếng, vội giải bày cho cô nghe.
"Tốt nhất là như vậy nếu không anh sẽ chết chắc với em." Từ Phương Hiểu buông tai của anh ra, cảnh cáo.

"Phương Hiểu! Anh có một bất ngờ dành tặng cho em đấy chúng ta hãy đi ra phía sau thôi." Anh kéo người cô dậy hai tay của anh bịt mắt của cô lại dẫn ra phía sau.
Đi ra phía sau, anh từ từ bỏ tay xuống cô nhíu đôi mày lại mở mắt ra xem ngay tức khắc mắt cô mở to tròn xoe, miệng há hốc khi nhìn thấy một khu vườn hoa nhỏ, ở giữa là một ngôi nhà nhỏ bằng thủy tinh bên cạnh là cây hoa tử đằng cao lớn cảnh tượng ấy đẹp đẽ vô cùng.
"Sao hả? Em có thích không?" Âu Hoằng Phong mỉm cười nhẹ, khẽ hỏi.
"Thích! Em rất thích là đằng khác nhìn anh như thế không ngờ lại là một người tỉ mỉ, chu đáo, có thẩm mỹ." Từ Phương Hiểu gật gật đầu mắt vẫn không thể rời được khu vườn hoa nhỏ ấy.

Anh nở một nụ cười hài lòng thấy cô thích thú, vui vẻ đến như thế xem như công sức anh bỏ ra không uổng phí rồi. Điện thoại của Từ Phương Hiểu rung lên cô lấy ra xem là ai gọi đến thấy màn hình hiển thị hai chữ Lam Lam cô liền nghe máy:
"Alo! Chị!"
"Không xong rồi! Có chuyện không hay rồi." Mộ Kiều Lam vừa thấy cô cất giọng liền nhăn nhó, cắn khóe môi nói với cô.
"Chị! Chị hãy bình tĩnh lại đi chị từ từ nói cho em biết đã có chuyện gì xảy ra?" Từ Phương Hiểu thấy Mộ Kiều Lam lo lắng, căng thẳng như thế liền nhanh đáp lại.

Mộ Kiều Lam từ từ kể lại cho Từ Phương Hiểu nghe mọi chuyện:
"Hôm qua, Dương Nguyên Khánh nói là muốn kết hôn với chị chị đã từ chối nhưng anh ta lại bảo nếu không muốn kết hôn thì đính hôn trước cũng được chị đành phải đồng ý nếu không chắc chắn anh ta sẽ nghi ngờ. Chị bảo mọi thứ đều sẽ nghe theo sự sắp xếp của anh, hôm nay Dương Nguyên Khánh gọi cho chị nói rằng đã chọn được ngày tốt ngày đó lại chính là ngày sinh nhật của Quang Nam."
"Cái gì? Không phải chứ? Sao lại trùng hợp đến như thế?" Từ Phương Hiểu sững sốt, ngạc nhiên không ngờ đến chuyện này.
Âu Hoằng Phong thấy sắc mặt của cô có chút khó coi, trong lòng liền lo lắng khẽ hỏi:"Phương Hiểu! Đã có chuyện gì xảy ra với chị của em sao?"

"Lát em sẽ nói cho anh nghe sau." Cô giơ điện thoại ra xa nói nhỏ với anh.
Mộ Kiều Lam đứng ngồi không yên không biết phải làm sao? Chỉ mong Từ Phương Hiểu nghĩ cách giúp mình:
"Hân Hân! Bây giờ, chúng ta phải làm sao đây? Chị không muốn đính hôn với Dương Nguyên Khánh chị muốn đến chúc mừng sinh nhật ở bên cạnh anh Quang Nam."
"Chị hãy bình tĩnh lại đi đừng nóng vội để em nghĩ cách." Từ Phương Hiểu tay chống nạnh, cắn môi suy nghĩ cô không thể nào để mọi chuyện xảy ra như thế được nếu như vậy không những Mộ Kiều Lam buồn bã đau lòng mà Yến Quang Nam cũng sẽ đau khổ cho xem.

Suy nghĩ một lúc, Từ Phương Hiểu liền nhanh nói với Mộ Kiều Lam:"Đúng rồi! Chúng ta hãy làm theo cách cũ đi, đến lúc đó em và chị sẽ hoán đổi với nhau chị sẽ đến chúc mừng sinh nhật anh Quang Nam còn em sẽ thay chị đính hôn với Dương Nguyên Khánh."
"Cái gì chứ? Phương Hiểu! Em đang nói cái gì vậy? Đính hôn gì chứ?" Âu Hoằng Phong vừa nghe cô đính hôn với Dương Nguyên Khánh liền phản ứng mạnh, lớn tiếng hỏi.
"Suỵt! Anh im lặng lại một chút đi lát nữa em sẽ giải thích với anh sau." Từ Phương Hiểu ra hiểu, khẽ bảo anh im lặng.

Âu Hoằng Phong giận dỗi, bực tức bỏ đi vào trong mặc kệ mọi chuyện là như thế nào anh cũng không thể nào để bạn gái mình đính hôn với người con trai khác được huống hồ chi đó là Dương Nguyên Khánh.
Mộ Kiều Lam cảm thấy ý của Từ Phương Hiểu cũng không tồi nhưng lại lo lắng, thấp thỏm:"Hân Hân! Cách này liệu có ổn không? Chị rất lo đến lúc ấy Dương Nguyên Khánh sẽ phát hiện mà khoan đã lúc nãy chị có nghe thấy tiếng của Âu Hoằng Phong anh ta đang ở cạnh em sao?"

"Chuyện của Hoằng Phong em sẽ kể cho chị nghe sau bây giờ chị chỉ cần nghe em thôi đến lúc đó chị chỉ cần ăn mặc thật đẹp đi gặp anh Quang Nam thôi còn những thứ khác em sẽ lo liệu hết."
"Được! Mọi chuyện nghe theo em hết cảm ơn em rất nhiều."
"Chúng ta là chị em không cần phải nói tiếng cảm ơn đâu, vậy thôi em cúp máy đây." Từ Phương Hiểu cười nhẹ tắt máy đi vào trong dỗ dành Âu Hoằng Phong.
Bước vào trong, Từ Phương Hiểu thấy Âu Hoằng Phong đang ngồi ở ghế giận dỗi xoay mặt đi chỗ khác cô khẽ bật cười đi đến ngồi xuống bên cạnh anh cất giọng hỏi:
"Anh sao thế? Giận à? Có gì đâu mà anh phải giận chứ?"

"Em còn nói được như thế sao? Em hãy nghĩ thử xem có người đàn ông nào đứng trơ mắt ra, im lặng để cho bạn gái mình đính hôn với người đàn ông khác không? Bây giờ, em hãy nói cho anh biết rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?" Âu Hoằng Phong xoay mặt lại vẻ mặt nghiêm túc, mắt nhìn chăm chăm hỏi cô.
"Chuyện là như vầy Lam Lam thích anh Quang Nam chị ấy muốn nhân sinh nhật lần này của anh ấy mà tỏ tình nhưng không rằng Dương Nguyên Khánh lại muốn đính hôn với chị ấy lại còn chọn đúng ngày đấy nên em mới đưa ra sáng kiến là sẽ hoán đổi với chị ấy." Từ Phương Hiểu chậm rãi nói cho anh hiểu.

"Đó là mà sáng kiến gì chứ? Không được! Anh không thể để em đính hôn với Dương Nguyên Khánh được mặc kệ là có chuyện gì xảy ra anh cũng không cho phép nếu em dám đính hôn thì anh sẽ đến đó quậy banh luôn." Lần này, anh tuyệt đối kiên định với suy nghĩ, quyết định của mình khó mà có thể thay đổi.
"Nhưng nếu như không làm như thế thì đến lúc đó anh Quang Nam cũng sẽ đau lòng cho mà xem bởi vì anh ấy cũng thích Lam Lam. Hoằng Phong! Bây giờ, anh muốn em làm thế nào anh mới có thể đồng ý chuyện này đây."

Âu Hoằng Phong im lặng không nói gì trong đầu vẫn đang suy nghĩ cách khác giúp cho cô và Mộ Kiều Lam bỗng nhiên trong đầu anh nảy ra một chuyện khiến anh thích thú, phấn khởi, môi anh khẽ cau lên:
"Nếu như em đã muốn như vậy thì ngay bây giờ chúng ta hãy đi đăng ký kết hôn đi như vậy cho dù là em có đính hôn hay phát sinh thêm chuyện gì khác thì em đã chính thức trở thành vợ hợp pháp của anh."
"Hả? Đăng ký kết hôn?" Từ Phương Hiểu ngớ người kinh ngạc, không nghĩ là anh sẽ có suy nghĩ như thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.