Đến phòng y tế, Từ Phương Hiểu được cô y tế băng lại vết thương thấy đã băng xong Vũ Quân Minh lên tiếng:"Chúng ta ra ngoài nói chuyện." 
Cô đứng dậy cùng anh đi ra ngoài ngồi ở một băng ghế đá ở gần đó cô nheo mắt hỏi anh: 
"Anh và Mộ Khánh Dương quen biết với nhau sao? Anh đã biết chuyện gì rồi?" 
Vũ Quân Minh nhếch môi mỉm cười đáp lại cô: 
"Tất nhiên là anh và Khánh Dương quen nhau rồi còn quen thân nữa là khác mọi chuyện giữa em và Mộ gia anh đều biết hết bởi vì anh chính là anh họ của Khánh Dương cũng chính là anh họ của em." 
Đôi mày của cô càng nhíu chặt lại hơn cô đứng dậy định bỏ đi thì bị Vũ Quân Minh nắm tay kéo ngồi xuống lại: 
"Em hãy bình tĩnh lại đi đừng có mà vừa nghe nhắc đến những người nhà Mộ gia và dòng họ lại mất bình tĩnh bỏ đi như thế anh đã nghe về những chuyện mà em đã trải qua rồi anh cũng hiểu là em sẽ khó chấp nhận nhưng em hãy mở lòng nghĩ thoáng một chút." 
Từ Phương Hiểu im lặng vẻ mặt không hề quan tâm đến, lạnh nhạt, xa cách với Vũ Quân Minh, anh cảm thấy cô rất cứng đầu nhưng vẫn cố hết sức khuyên cô: 
"Mọi người đều rất mong em tha thứ, đặc biệt là mẹ của em cũng là dì của anh bà ấy đã rất hối hận khi năm đó làm thế với em bà ấy cùng những người khác ở Mộ gia đều rất hy vọng chờ đợi em tha 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-hau-anh-yeu-em/1856582/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.