Mộ Khánh Dương cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy cô, anh mỉm cười nhẹ nhàng nhìn cô đáp lại:"Chúng ta thật có duyên đó."
"Cô quen Mộ tổng sao?" Âu Hoằng Phong nhướng mày ngạc nhiên hỏi Từ Phương Hiểu, anh rất bất ngờ khi cô lại quen biết với Mộ Khánh Dương.
Từ Phương Hiểu nghe từ miệng anh phát ra hai chữ Mộ tổng thì mắt mở to, tưởng mình nghe nhầm vội vàng hỏi lại:
"Thiếu gia! Anh mới gọi người này là Mộ tổng sao? Đây không phải là nhân viên trong tập đoàn của anh hả?"
"Khánh Dương! Em có chuyện muốn hỏi anh chúng ta qua bên kia nói chuyện đi."
Mộ Khánh Dương gật đầu cùng Bạch Nhã Băng đi sang bên kia nói chuyện, ở đây Âu Hoằng Phong quăng khăn lạnh vào mặt của Từ Phương Hiểu:"Lau đi!"
"Cảm ơn thiếu gia!" Từ Phương Hiểu nhận lấy khăn lạnh không quên cảm ơn anh.
Bên kia, Mộ Khánh Dương cất lời trước:
"Có phải em muốn hỏi chuyện liên quan đến Từ Phương Hiểu không?"
Bạch Nhã Băng gật đầu:"Thật sự Từ Phương Hiểu rất giống Tiểu Lam khi vừa mới nhìn thấy em cứ tưởng đó là Tiểu Lam."
"Anh cũng giống như em khi nhìn thấy anh cứ tưởng là Tiểu Lam nhưng rồi anh biết cô ấy không phải là Tiểu Lam."
Bên kia, Âu Hoằng Phong đứng dậy cất giọng lạnh lùng với Từ Phương Hiểu:
"Đi về thôi."
Từ Phương Hiểu đứng dậy, chớp chớp mắt hỏi anh:
"Thiếu gia! Chẳng phải lát nữa anh sẽ đi chơi bóng rổ nữa sao?"
Âu Hoằng Phong quay người lại nhìn cô:
"Không còn hứng chơi nữa. Đừng có hỏi nhiều nữa bây giờ cô có đi về không hay là muốn đi bộ về."
Từ Phương Hiểu nghe anh nói thế liền vẫy tay chào mọi người rồi bước nhanh theo phía sau của anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]