Chương trước
Chương sau
Âu Hoằng Phong đi xuống lầu ngồi xuống bàn ăn Từ Phương Hiểu cùng Tiểu Cúc dọn đồ ăn lên cho anh Âu Hoằng Phong dùng cặp mắt sắc lạnh nhìn Từ Phương Hiểu rồi chỉ tay vào cô nói:

"Cô! Bắt đầu từ hôm nay sẽ trở thành người hầu riêng của tôi."

Từ Phương Hiểu nhướng mày kinh ngạc mắt chớp nhìn Âu Hoằng Phong rồi chỉ tay vào chính mình hỏi lại:

"Tôi? Thiếu gia! Từ hôm nay tôi trở thành người hầu riêng của anh? Tôi không nghe lầm đúng không?"

Âu Hoằng Phong nhíu chặt mày nheo mắt lại lạnh lùng nói:

"Tôi không thích nói lại lần hai."


Từ Phương Hiểu rút người lại im lặng không dám nói gì nữa, Tiểu Cúc khều nhẹ cô bảo cô ra ngoài cùng mình, Từ Phương Hiểu cùng Tiểu Cúc ra ngoài, Tiểu Cúc vội nói với cô nhưng không dám nói lớn tiếng:

"Lần này cô chết chắc rồi bây giờ cô có thoát cũng thoát không nổi."

Từ Phương Hiểu ngơ ngác không hiểu lời mà cô đang nói bèn hỏi:

"Tiểu Cúc! Cô nói vậy là sao? Tôi vẫn chưa hiểu."

Tiểu Cúc nói khẽ cho cô biết:"Cô có biết là những người hầu riêng lúc trước của thiếu gia chính vì đã từng đắc tội với thiếu gia nên mới trở thành người hầu riêng sau khi trở thành người hầu riêng của thiếu gia thì không có ai trụ nổi quá một tháng cả có người thì xin nghỉ có người thì đột nhiên biến mất một cách kì lạ."


"Ực!" Từ Phương Hiểu nghe cô nói thế thì nuốt một ngụm nước bọt lo sợ, nhăn nhó nói với Tiểu Cúc:

"Cô có nói quá lên không vậy? Nếu đúng như lời của cô thì anh ta quá đáng sợ rồi người gì mà nhỏ nhen thích trả thù vậy không biết tôi cũng có phải cố ý đánh anh ta đâu. Đó là lỗi của anh ta ai bảo anh ta nửa đêm nửa hôm mới về..."

Tiểu Cúc đột nhiên trợn mắt lắc đầu lia lịa ý bảo cô đừng nói tiếp nữa, Từ Phương Hiểu tròn mắt nhìn Tiểu Cúc mới nhướng mày, tay khẽ giơ lên chỉ chỉ ra phía đằng sau, Từ Phương Hiểu quay lại thì trợn mắt môi mím lại nín thở khi nhìn thấy anh.


Âu Hoằng Phong tỏa ra khí lạnh trừng mắt nhìn cô:

"Cô to gan thật dám nói xấu sau lưng tôi bộ quản gia không nói cho cô biết là tôi ghét nhất là bị người khác nói xấu sau lưng sao? Tháng lương tháng này của cô khỏi nhận."

Vừa dứt lời anh bước lên xe, trợ lý của anh là Tiểu Vỹ nhanh chóng lái xe đi Từ Phương Hiểu đứng ở đó chỉ biết nhìn theo xe của anh không nói được gì khi nghe anh nói là trừ hết lương của cô thì cô như trở thành người mất hồn, được một lúc sau cô mới hoàn hồn lại:

"Tiểu Cúc! Anh ta vừa mới nói là trừ hết lương tháng này của tôi sao?"


Tiểu Cúc gật gật đầu, Từ Phương Hiểu vẻ mặt hoang mang, lo lắng như sắp khóc:

"Như vậy sao được chứ? Nếu trừ hết tháng lương này thì bọn trẻ ở cô nhi viện phải làm sao?"

Tiểu Cúc nắm lấy tay của cô vội vàng nói:"Cô đừng hoảng! Đợi khi thiếu gia đi làm về cô hãy thử năn nỉ xin lỗi thiếu gia thử xem."

Từ Phương Hiểu mếu máo gật gật đầu, Tiểu Cúc cùng cô quay trở vào trong làm việc.

Đến gần trưa, điện thoại trong biệt thự reo lên quản gia Lưu vội đi đến nghe máy bên kia Âu Hoằng Phong cất giọng:

"Quản gia Lưu! Gọi Từ Phương Hiểu đến đây nghe máy đi."


"Vâng!" Quản gia Lưu gật đầu đặt máy xuống bàn đi gọi cô, cô đang lau bàn thì quản gia Lưu bước đến nói:

"Thiếu gia có chuyện muốn gặp cháu hãy mau đi đến nghe máy đi."

Trong lòng vẫn còn sợ nhưng cô cũng vội đặt khăn lau xuống chạy nhanh đi nghe máy của anh:"Alo! Thiếu gia!"

"Cô lên phòng của tôi lấy xấp tài liệu trên bàn làm việc đem đến cho tôi nửa tiếng nữa cô phải có mặt nếu không đừng trách tôi." Vừa dứt lời anh đã tắt máy ngay.

Từ Phương Hiểu ngơ ngác vài giây rồi hoảng loạn chạy lên phòng của anh lấy xấp tài liệu rồi bắt taxi đi nhanh đến tập đoàn Âu thị.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.