"Nói cho tôi biết, "Tôn lão đầu" này là ai?" "Em......" Giang Uyển Thư run rẩy nhìn điện thoại trên tay Nhậm Bình Sinh, nội tâm cô đang loạn lên. "Tôn Lão Đầu? Chưa, chưa gặp qua hahaha... Tụi em chỉ là bạn qua mạng mà thôi......" Chuyện đến nước này, Giang Uyển Thư ngại đến cười haha. Cô hi vọng có chủ đề gì đó để đánh lạc hướng chú ý của Nhậm Bình Sinh, tốt nhất là làm cho chuyện này quên mất, cô không muốn cuốn Tôn lão đầu vào chuyện này. Càng huống hồ Tôn Lão Đầu lại là cảnh sát Trương trong "Quý Ngài Pasek", nếu như bị Nhậm Bình Sinh phát hiện, cô chắc chắn sẽ ra tay giết Tôn Lão Đầu! Nhìn lại lúc đầu cô ta là vì tiểu thuyết của cô mà xuống tay giết chết bao nhiêu là người vô tôi. "Uyển Thư, em có biết mình không biết nói dối chút nào không?" Nhậm Bình Sinh tiến gần Giang Uyển Thư, khoảng cách quá gần như vậy làm Gang Uyển Thư không thoải mái, chỉ có thể lùi về phía sau, đến khi lưng cô chạm vào vách tường, mới phát hiện không còn đường để lui rồi, cô nhìn Nhậm Bình Sinh mà chảy mồ hôi, nuốc nước miếng. Cô ta chống một tay vào tường, tay còn lại giữ chặt còng cổ của Giang Uyển Thư, ép Giang Uyển Thư ngước đầu nhìn cô ta. "Được, được rồi, em nói em nói." Giang Uyển Thư giả vờ nhận thua cúi đầu, nhưng đầu cô nhanh chóng suy nghĩ, cô phải nói như thế nào mới có thể làm Nhậm Bình Sinh chuyển sự chú ý khỏi chuyện này. Nhậm Bình Sinh thu cánh tay đang chống trên tường lại, sau đó khoanh hai tay trước ngực, dáng vẻ đang lắng nghe "Tôn Lão Đầu là." Giang Uyển Thư không quen nói dối, cho nên nói chuyện có chút ngập ngừng, "Ông ấy là độc giả của em, lúc trước là cảnh sát, cho nên_____" Cô vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Nhậm Bình Sinh, nhưng đối phương chỉ im lặng lắng nghe, cô lại tiếp tục nói. "Cho nên trong việc phá án cũng có khá nhiều kinh nghiệm, vì để tình tiết trong tiểu thuyết chân thật một chút, thỉnh thoảng em có thỉnh giáo ông ấy một số vấn đề chuyên môn." "Cuối cùng ông ấy là ai, thực sự em cũng không rõ lắm, "Tôn Lão Đầu" là biệt danh em đặt cho ông ta, em chưa gặp qua ông ấy bao giờ, chỉ là người bạn trò chuyện qua mạng mà thôi." Giang Uyển Thư chỉ nói một nửa sự thật, chuyện tối đó xảy ra với Nhiếp Giai Huyên, trong lòng cô lo sợ ngủ không yên, cắn rứt lương tâm, nên đã xóa hết lịch sử trò chuyện với Tôn Lão Đầu về "Pasek", bây giờ những thứ Nhậm Bình Sinh xem được có lẽ chỉ mà những chuyện trước kia cô và Tôn lão đầu trò chuyện, thỉnh thoảng bàn luận về tình tiết truyện. Lòng bàn tay Giang Uyển Thư đều là mồ hôi, trong lòng thầm cảm ơn hành động tình cờ đó của mình đã cứu cô một mạng. "Ừm... Em có thường nói chuyện với ông ta không?" "Thỉnh thoảng thôi, gần đây thì ít hơn, ông ấy hình như đang bận." Đang bận điều tra tên cuồng giết người cô đấy. Giang Uyển Thư nghĩ thầm trong lòng. Nhậm Bình Sinh trầm ngâm gật đầu, cô ta nâng cầm Giang Uyển Thư lên, một ngón tay từ từ xoa nhẹ vào tai cô. "Nhìn thẳng vào mắt tôi." Đột nhiên lại tiếp xúc thân mật như vậy làm tim Giang Uyển Thư đập loạn cả lên, cô không dám lảng tránh ánh mắt của Nhậm Bình Sinh, ánh mắt của đối phương vừa sâu vừa ôn nhu, mang theo ánh mắt dò hỏi, ngay lúc đó Giang Uyển Thư cảm thấy Nhậm Bình Sinh nhìn rõ được mọi chuyện, những lời nói dối của bản thân giống như lớp nước mỏng dưới ánh mắt của cô ta có thể nhìn rõ mọi thứ. Thời gian trôi qua thật lâu tựa như đã một thế kỷ, Nhậm Bình Sinh cười lên, cuối cùng cũng nhìn đi chỗ khác. "Về nhà trước đã, em tốt nhất nên cầu nguyện để không bị tôi phát hiện em đang giấu chuyện gì." Giang Uyển Thư cuối cùng cũng thở dài một hơi, đeo balo đi theo sau Nhậm Bình Sinh, cô nhìn Nhậm Bình Sinh qua cặp kính của mình.
Người phụ nữ này đúng là khiến người khác phát sợ, nhưng cô cũng đồng thời nhìn thấy , Nhậm Bình Sinh đang lo sợ Tôn Lão Đầu, rõ ràng chỉ là nghề nghiệp của đối phương cũng đủ làm cô ta không yên tâm, huống chi đây chỉ là một cảnh sát đã về hưu, cũng có thể đây là cách gúp cô có thể thoát khỏi Nhậm Bình Sinh.
Từ sau buổi tối nói chuyện trong phòng học, Nhậm Bình Sinh không còn nhắc về chuyện này nữa, kì thi sắp đến ròi, cô ta dường như cũng rất bận, hai người nói chuyện với nhau cũng ít hơn rất nhiều, Giang Uyển Thư nghĩ đến những lời tối đó Nhậm Bình Sinh đã nói với cô, trong lòng quả thật có chút bất an. Cô quả thật có giấu Nhậm Bình Sinh một phần sự thật, mặc dù cô không tin Nhậm Bình Sinh có thể nhìn thấy được cô đang nói dối, nhưng dựa vào trực giác của mình, Nhậm BÌnh Sinh nhất đinh không bỏ qua chuyện này dễ dàng như thế. Cô chỉ có thể cầu nguyện cho Tôn Lão Đầu đừng gửi bất kì tin nhắn nào làm Nhậm BÌnh Sinh sinh nghi, nếu không cô còn chưa đợi đến ngày được cứu ra ngoài, đã chết trong tay của Nhậm Bình Sinh. Hôm nay, Nhậm Bình Sinh vừa kết thúc thì đi qua sân trường, để về văn phòng lấy giáo án, để chuẩn bị cho tiết học tiếp theo "Trường cô gần đây có phải đã xảy ra án mạng không?" "Tôi, tôi cũng không biết......" Lúc đi ngang qua dãy lầu, khi đi ngang hành lang Nhậm Bình Sinh có nghe đến đâu đó truyền đến vấn đề này, cô tò mò đi đến chỗ đó rồi dừng bước, giả vờ đang nghịch điện thoại, thực ra đang nghe thử xem đang xảy ra chuyện gì. Là một người phụ nữ cột tóc đuôi ngựa đơn giản, mặc áo khoác đen và một chiếc quần jean, chân mang giày Martin, trên mặt có một vết sẹo dài, cô ta đang hỏi một nữ sinh ở đó, cô nữ sinh đó có vẻ sắp khóc đến nơi. Cô không có ý định đến giải cứu cho nữ sinh bị ép đến khóc đó, điều khiến cô chú ý đến là dáng đứng của đối phương, đối phương đứng rất thẳng, nhìn giống đã được huấn luyện qua, cô dám chắc nếu như đối phương bỏ trang phục ra, trên cánh tay khẳng định có cơ bắp, nhìn không giống một người yếu đuối. "Bỏ đi, Này! Bạn nam bên đó cậu sang đây một lát." Cô ta thấy việc hỏi nữ sinh này không có kết quả nên chuyển sang hỏi nam sinh, Nhậm Bình Sinh giả bộ xem điện thoại, thực ra đang âm thầm quan sát mọi chuyện diễn ra. "Tôi là phóng viên của Tân Hoa xã, muốn đến hỏi các bạn mấy ngày gần đây có phải đã xảy ra một vụ án mạng." "Đúng, cô đang nói có lẽ là ở hồ Tĩnh Tâm." "Cậu có thể đưa tôi đến nơi đã xảy ra chuyện không?" "Có thể thì có thể, nhưng trận đấu bóng rổ của chúng tôi sắp bắt đầu rồi, hay là...." "Đưa tôi đi trước đi, chúng tôi đang vội lên sóng, nếu như cậu có thể đồng ý, cậu cũng được lên báo, đây là một cơ hội tốt." Người phụ nữ đó cười nói, nhìn thấy đối phương có chút do dự. Lại nói tiếp: "Với lại chúng tôi có một khoảng phí tiết lộ thông tin, cao nhất là 700 nhân dân tệ." Rốt cuộc cũng thu hút được sự chú ý của sinh viên, sinh viên đó không nói hai lời ném quả bóng cho bạn ở phía sau, tự nhận mình là "Hướng dẫn viên". Nhìn bọn họ đã đi xa, Nhậm Bình Sinh từ từ thu lại sự chú ý, cất giày cao gót đi về hướng khác. Cô nhận ra nữ phóng viên đó đang nói dối, trực giác cô mách bảo cô ta không phải phóng viên, vả lại anh mắt rất mạnh mẽ, giống như một người cảnh sát, nhưng vụ án đó đã kết thúc lâu rồi, ngày lúc này cảnh sát lại giả phóng viên đến điều tra, không có khả năng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]