Bầu không khí giống như bị đông lại, Giang Uyển Thư quỳ trên đất, tim đập mạnh không ngừng, cả người cô phát run, cô cúi đầu xuống, không dám nhìn Nhậm Bình Sinh.
"Không ngoan chút nào hết, chả phải đã bảo em ngoan ngoãn đánh máy sao?"
Đột nhiên một thanh kim loại lạnh ngắt chạm vào mặt Giang Uyển Thư, cô nhìn xuống cái thứ lạnh ngắt ấy thì đó một con dao cắt hoa quả, lưỡi dao rất bén, giống như đang cứa vào mặt cô.
"Chắc hẳn em đã xuống phòng bếp tìm dao, đúng không?", Nhậm Bình Sinh ngồi xổm xuống một tay lấy túi xách, mỉm cười dùng dao kề sát mặt Giang Uyển Thư, nói: "May là tôi đã giấu rồi, nếu không thì không biết được chuyện gì sẽ xảy ra nữa."
"Đừng, đừng giết tôi...đừng giết tôi! Cầu xin cô..."
Lúc Giang Uyển Thư nói ra câu này, toàn thân cô phát run, cả người cô sợ hãi cuộn tròn lại như quả bóng, trong đầu cô hiện lên cảnh tượng bị Nhậm Bình Sinh băm thành từng mảnh, Nhậm Bình Sinh sẽ giết cô sao? Sẽ giết cô chứ? Sẽ chứ?
"Ai nói tôi sẽ giết em?" Nhậm Bình Sinh chau mày hoài nghi, " Tiểu thuyết của em chưa sửa xong nên tôi không giết em đâu."
Câu này nghĩa là khi tiểu thuyết viết xong, cô có thể sẽ chết?
"Vậy em, bây giờ em sửa, bây giờ sửa, lập tức___"
"Nhưng mà em đã muốn bỏ trốn, nếu như lần này không dạy dỗ em một chút, lần sau em sẽ lại tái phạm." Nhậm Bình Sinh dùng dao lướt qua cằm của Giang Uyển Thư, nói: " Dù sao bản chất của con người luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ham-mo-so-1-toi-nguy-hiem-hon-em/476756/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.