"Em dễ thương thật."
Trái ngược hoàn toàn với việc đỏ mặt của Giang Uyển Thư, mái tóc dài của Nhậm Bình Sinh phủ qua tai, ánh mắt nhìn xa vời mơ hồ lại ấm áp, không biết là chuyện gì, nhưng Giang Uyển Thư có chút sợ dáng vẻ này của Nhậm Bình Sinh, chân lùi về sau mấy bước, muốn rời khỏi nơi này.
"Em, em lên lớp đây.'
"Cẩn thận chút, chân của em còn bị thương đấy."
Giang Uyển Thư đến một câu cũng không nói, cầm nạng đi khỏi
"Nhát gan thật."
Nhậm Bình Sinh nhìn bóng lưng của Giang Uyển Thư, ánh mắt mơ hồ, tay xoắn một lọn tóc, có chút đắc ý.
"Ha.....Haa....."
Giang Uyển Thư gần như chống nạng mà chạy đi, tim cô vẫn đang đập mạnh, lúc cô đi được một nửa thì dừng lại dựa vào tường thở hổn hển. Cô nhớ lại biểu cảm lúc nãy của Nhậm Bình Sinh, cô chưa từng nhìn thấy ánh mắt như thế của đối phương, ngay lúc đó cô không chỉ cảm thấy xa lạ, mà còn cảm thấy nỗi sợ hãi lan từ chân lên.
"Chuyện này là như thế nào......"
Cô dựa người vào tường, từng bước từng bước hướng về lớp học một cách chậm rãi, lúc cô vừa bước vào bằng cửa sau của phòng học, giáo sư áo blouse trắng vừa viết xong trên bảng.
"Được rồi, mọi người ghi nhớ phần bảng đen này, bạn học Giang Uyển Thư và Ôn Hạo Nhiên có không?"
"Dạ?" Giang Uyển Thư vừa bỏ cặp sách xuống bàn đã nghe giáo sư gọi tên mình.
"Có ạ!" Cô giơ một tay lên.
"Lên bục giảng một lát."
Lúc cô lên bục giảng, Ôn Hạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ham-mo-so-1-toi-nguy-hiem-hon-em/476744/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.