Những ngày này Giang Uyển Thư đều đến lớp như bình thường, nhưng vì chuyện tiểu thuyết, giấc ngủ của cô bị rối loạn ngày càng nghiêm trọng, cô luôn cảm thấy bản thân biến thành kiểu ảo tưởng bị bức hại, chỉ một tiếng động nhỏ thôi cũng đủ dọa cô cả người lạnh toát.
Sao lại không sợ chứ? Ngay cả khi lúc cô đi trên con đường nhỏ đến trường hay về nhà, trong mắt cô tứ phía đều trở nên nguy hiểm khó lường.
"Hả, mang cái này bỏ vào nhà kho sao?"
"Đúng rồi, làm phiền chị, bọn em bây giờ phải về học thêm buổi tối, vừa hay đúng lúc chị đi ngang qua nên giúp tụi em một tay nhé? Kẻo bọn em bị muộn giờ mất."
"Nhưng mà..."
Bây giờ quả thật quá trễ rồi, vốn dĩ cô nghĩ hôm nay không có lớp buổi tối có thể về nhà sớm một chút, nhưng mà nếu giúp đàn em trong câu lạc bộ bóng rổ này thì sẽ phải ở lại rất lâu.
"Làm ơn đi mà, chị Uyển Thư~"
"Được rồi được rồi."
Thực sự là khó xử với biểu cảm đáng thương này, Giang Uyển Thư chỉ đành đồng ý, đợi sau khi những học sinh trong câu lạc bộ bóng rổ rời đi, cô mới mang mấy quả bóng rổ đến nhà kho, đã bảy giờ tối rồi, trên trời cũng đã có sao.
Cô mở cửa nhà kho, sau đó tìm chỗ để bóng rổ xuống, mang bóng vào trong, cô phủi phủi tay, mệt đến một người đầy mồ hôi.
"Hơ, cuối cùng cũng xong rồi."
"Két! Rầm___"
Cánh cửa nhà kho ban đầu đang mở đột nhiên bị đóng lại, Giang Uyển Thư lập tức quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ham-mo-so-1-toi-nguy-hiem-hon-em/269386/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.