Chương trước
Chương sau
Lâm Giang biệt thự.

Thời điểm Thẩm Kính tỉnh dậy, hắn theo bản năng duỗi tay ôm lấy người bên cạnh.

Bên cạnh không có ai cả.

Trên gối còn vài sợi tóc của Nguyễn Yên lưu lại, giờ hắn mới nhớ ra, hôm qua cô nói muốn đi Hoành Điếm.

Năm nào cũng như vậy, vào ngày sinh nhật hắn, cô luôn có việc bận, sẽ tổ chức trước sinh nhật cho bắn.

Năm kia cô muốn đi tham gia hôn lễ của bạn bè, năm ngoái thì làm giáo án tốt nghiệp, còn năm nay lại đi Hoành Điếm.

Thẩm Kính vuốt hai bên tóc, cười khẩy.

Nguyễn Yên thật biết chơi trò lạt mềm buộc chặt. Trò này quả thật có chút tác dụng đối với hắn, Thẩm Kính đã quen với việc này.

Di động kêu lên, hắn tiếp máy, người gọi đến là Cố Triệu Dã.

"Anh Kính, vào sáng sớm tinh mơ em đã chuẩn bị xong bữa tiệc sinh nhật cho anh ở hội sở Sương Mù, còn mua một phần quà đặc biệt, hơn nữa Huyền Tử còn bảo sẽ nói cho anh một tin tức lớn, hôm nay anh nhất định phải tới nhé."

"Món quà đặc biệt anh không cần, mày giữ lại tự hưởng thụ đi."

Cố Triệu Dã chính là một thiếu gia ăn chơi phác tráng, món quà "đặc biệt" mà hắn nói đến, Thẩm Kính không cần nhìn cũng biết là gì.

"Nể mặt Huyền Từ, anh sẽ đến uống với bọn mày mấy chán. Hắn các ngươi đáng tin hơn."

Cố Triệu Dã nghe xong thì buồn bã, anh Kính có vẻ không thích mình sao?

Thẩm Kính lười giải thích, mắng thêm vài câu, liền tắt điện thoại.

*

Hội sở Sương Mù.

Bên ngoài là ban ngày ban mặt, bên trong lại một mảnh tối tăm, không khí bên trong ám mùi thuốc lá và rượu, khói lửa mập mờ, trần đầy ái muội.

Thẩm Kính mới vừa đi vào, Chu Mục Huyền liền cười hỏi hắn:

"Cậu còn một chỗ ở khác ở Lâm Giang sao?"

Thẩm Kính liếc mắt nhìn hắn, không trả lời.

"Nhìn lá hoa rơi dưới thảm nơi cậu vừa đi qua đi, loài hoa này chỉ có ở thành phố Lâm Giang.

Dưới ánh đèn mờ ảo, những cánh hoa màu vàng dính đầy bùn trên tấm thảm đen hiện nên rất rõ ràng.

Thẩm Kính cười một cái.

Ngay cả tên ngốc Cố Triệu Dã cũng kinh ngạc:" Chết tiệt, anh quả nhiên là một thám tử tài ba, người ta nói thỏ khôn có ba hang, anh đã tìm được một cái rồi. "

" Không biết dùng thành ngữ thì đừng tùy tiện dùng, Lâm Giang biệt thự dự án xây dựng bất động sản năm ngoái của anh, thuận tiện mua cho mình một căn. "

Trầm Kính móc bật lửa ra, đốt điếu thuốc, hỏi Chu Mục Huyền," Cậu muốn nói với tôi tin tức gì? "

" Tìm được tin tức của Tam thúc nhà cậu, mấy năm nay anh ta đều sống ở trấn Bình Thủy phía nam An Huy. "

" Bình thủy trấn. "Thẩm Kính đem này ba chữ trầm ngâm một lát, có điều gì đó chợt lóe qua trong suy nghĩ hắn, nhưng hắn lại không thể bắt được.

Chu Mục Huyền cổ quái mà nhìn hắn một cái:" Cậu tìm anh ta, là vì để người trong nhà yên tâm hay để đề phòng anh ta trở về cướp quyền? "

" Đương nhiên là để người trong nhà an tâm, anh ta dù sao cũng là người trong nhà, tuy là cái tư.. "

Thẩm Kính dừng lại, không nói tiếp, hắn cúi người đem đầu lọc thuốc bóp tắt ở gạt tàn thuốc.

" Tóm lại, tôi hiểu rõ tiểu tam thúc. Hắn rất đạm bạc, tôi chưa bao giờ thấy hắn quan tâm đến ai khác ngoại trừ Chu Tư Nhu, Tôi thà tin rằng anh ta trở về để cướp phụ nữ của tôi chứ không tin anh ta sẽ trở về để tranh giành quyền lực với mình. "

Đột nhiên nghĩ đến hình ảnh Nguyễn Yên đang cầm chiếc bánh ngọt, cô khẽ gọi" ca ca "với đôi mắt lấp lánh, hắn nói thêm:" Đương nhiên, anh ta cũng không thể đoạt được phụ nữ của tôi đâu. "

Nguyễn Yên thích hắn như vậy, lại ngoan ngoãn nghe lời.

Hắn không tin có người có thể giành cô đi được

Cố Triệu Dã không biết mọi việc, tấm tắc nói:" Anh Kính, Anh lần này thực sự yêu đương với chị Quân sao? Hôm nay nên hot search ở Weibo, rất náo nhiệt, chúng ta có nên đổi cách gọi là chị dâu không? "

Thẩm Kính choáng váng, đêm qua Tống Quân gọi điện cho hắn khóc lóc, nói rằng đạo diễn Tạ mua hot search để chèn ép mình, rằng làm việc trong ngành không dễ dàng, rằng bộ phim này rất khó quay, nhờ hắn giúp mình.

Cuối cùng cô ta còn nói:" Tỷ tỷ nếu biết, cũng sẽ thấy buồn. "

Thẩm Kính nhìn Nguyễn Yên đang ngủ say trên giường, đè đè giữa mày, nói với Tống Quân:" Đây là lần cuối cùng. "

* * *

Thẩm Kính muộn thanh cười:" Đến lúc cần gọi chị dâu, anh sẽ bảo em gọi, không cần quan tâm những việc khác, hiện tại cứ gọi anh thật to là được. "

Ngữ khí quá mức kiêu ngạo.

Cố Triệu Dã vẫn khăng khăng thuyết phục hắn, rót đầy rượu và nói lớn:" Nào, anh Kính, hai bảy tuổi vui vẻ. "

Hai mươi bảy.

Thẩm Kính nâng chén rượu lên.

Tính ra, tam thúc của hắn năm nay hình như đã ba mươi.

Thật trùng hợp, sinh nhật của bọn họ chỉ kém nhau một ngày.

Một người vào ngày hôm qua, một người vào ngày hôm nay.

" Đã đến lúc để tam thúc của tôi trở về. "

Thẩm Kính khẽ cười, cùng Cố Triệu Dã chạm cốc.

Hai ly rượu va vào nhau, trong tiếng cười vang lên bọt ga ùng ục.

*

Bọt ga bắn ra ào ạt.

Nguyễn yên nhanh chóng để ly rượu xuống, may mắn chưa bị bắn vào tay.

Tống Quân cũng thu tay lại, áy náy nói:" Thật xin lỗi, rượu không có bắn vào vòng tay của cô đúng không? "

Vòng tay của Nguyễn Yên là đạo cụ, một nhãn hiệu lớn cho mượn, giá lên tới bảy con số, khi mang lên người trong tổ đạo cụ nói nhất định phải cẩn thận, nhãn hiệu này để ý rất kỹ.

Trong khoảng thời gian tạm nghỉ, chiếc vòng tay còn chưa kịp cởi ra, quản lý của Tống Quân đã cho mọi người trong nhóm uống bia để giải nhiệt, Tống Quân cũng đi tới, mỉm cười cụng ly với cô, nói thực chờ mong chờ lúc hai người phối hợp diễn phim.

Nguyễn Yên bình tĩnh tháo vòng tay ra:" Không sao cả, không có bắn vào. "

" Vậy là tốt rồi. "

Tống Quân liếc nhìn chiếc vòng tay của cô, rồi rời đi.

Phương Bạch, trợ lý của Nguyễn Yên, vội vàng chạy tới và đặt chiếc vòng vào hộp cho cô..

" Chẳng thể trách Hình tỷ bảo em đề phòng Tống Vân, cô ta cũng hiểm độc rồi, em cảm thấy cô ta cố ý muốn làm hỏng vòng tay của chị. "

Nguyễn Yên nhàn nhạt nói:" Được, emi thay chị trông chừng cô ta nhé, nếu như xảy ra chuyện gì, cũng đừng vội ngăn cản, trước hết trở về nói cho chị biết. "

Phương Bạch không hiểu, nhưng cô cũng biết Nguyễn Ngôn tính toán của riêng mình, cho nên vẫn làm theo.

Vào buổi chiều, việc quay phim Tống Quân và Nguyễn Yên chính thức bắt đầu.

Có rất nhiều người đến xem, có rất nhiều nhân viên đến xem náo nhiệt, và một số người mới đến để học kỹ năng diễn xuất, nhưng hầu hết họ đều nói xấu Nguyễn Yên, cho rằng Nguyễn Yên sẽ bị Tống Quân nghiền áp.

Mặc dù kỹ năng diễn xuất của Tống Quân không đổi, nhưng dù thế nào thì cũng tốt hơn so với một sinh viên mới tốt nghiệp.

" Sinh viên mới ra trường thì sao, đạo diễn tự mình Tạ tự mình chọn người, hẳn sẽ không tệ như vậy. "Có người thấp giọng phản bác.

" Cô không biết, tôi đã kiểm tra, Nguyễn Yên là học lại hai năm mới thi đậu, cô ấy năm nay đã 24 tuổi, cô cho rằng Nguyễn Yên lợi hại đến đâu, mà thi hai lần mới đậu.. "

" Trời ạ, thật vậy chăng.. "

Đạo diễn Tạ đưa mắt nhìn đám nhân viên đang xì xào bàn tán bên dưới, ra hiệu cho Phó giám đốc Trần, Phó giám đốc Trần lập tức nhấc loa hô" Ready ", người quay phim cũng đi theo kêu" Cam ", tất cả mọi người an tĩnh lại, bắt đầu trở về vị trí của mình:

" Rolling! "

" Sound! "

" Speed! "

"... "

Thẳng đến máy quay phát ra tiếng lách cách đập vào bảng, Tạ đạo mới ra lệnh:" Action. "

Toàn trường im lặng.

Chỉ có Tống Quân và Nguyễn Yên cùng đứng chung một chỗ.

Cả hai đều mặc áo blouse trắng.

Thân hình tương tự, khuôn mặt tương tự và điều tuyệt vời nhất là hai cặp mắt phượng tuyệt đẹp kia cũng là có bảy tám phần tương tự.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, trách không được nghe đồn Tống Quân cùng Nguyễn Yên không hợp nhau, có một người mới giống mình như vậy, về sau con đường sự nghiệp cũng sẽ giống nhau, mà tài nguyên lại rất ít..

Giống nhau, nhất định sẽ chống đối nhau.

Tống Quân lên tiếng trước, thanh âm uyển chuyển, nhẹ nhàng gọi:" Bác sĩ Trình ".

Nguyễn Yên nhắm mắt lại, cô tháo ống nghe xuống, rồi lại đeo lên, khi mở mắt ra lần nữa, cô mệt mỏi nhìn Tống Quân, đáp:" Bác sĩ Tống. "

Giọng nói của cô khàn khàn khó chịu, tiếng nói ngày một nhỏ hơn, trái tim của tất cả những người có mặt ở đây đều thắt lại. Cô thực sự giống một bác sĩ phẫu thuật vừa hoàn thành một ca đại phẫu.

Phần sau của cảnh quay, Nguyễn Ngôn đã diễn toàn bộ với giọng nói trầm khàn, đầy mệt mỏi như vậy.

Tất cả những người nghe thấy đều có cảm giác như thể trái tim của họ bị ai đó nắm lấy, nghẹn lại.

Kể cả phó giám đốc Trần cũng sửng sốt, không phải cô gái này mới tốt nghiệp sao? Lúc đầu, còn phải thi hai năm mới đỗ được, tại sao lại diễn tốt như vậy?

Còn tốt hơn cả Tống Quân.

Đặc biệt là tư thế cầm dao mổ và động tác sửa lại găng tay đều khiến người ta cảm thấy đây không phải diễn viên mà là một bác sĩ chuyên nghiệp.

Hắn nhịn không được nhìn về phía đạo diễn Tạ, khóe môi ông cũng cong lên nở một nụ cười hài lòng hiếm có.

Cho đến khi Tống Quân đột nhiên đọc lời thoại và tiến lên một bước, tay phải chống đỡ bàn mổ, rời khỏi vị trí dự kiến ban đầu.

Màn hình ban đầu là năm-năm, đột nhiên trở thành bốn-sáu, hoặc thậm chí là.. ba-bảy

- - Nguyễn Yên bị cô ta che mất.

Nụ cười của đạo diễn Tạ biến mất.

Đoạn kính là chuyện thường tình trong ngành, và những diễn viên non kinh nghiệm thường được các diễn viên lão làng dẫn dắt và bị cướp mất ánh đèn sân khấu khi họ diễn với các diễn viên dày dặn kinh nghiệm.

Dù sao, ai cũng đều muốn xuất hiện lâu hơn trước mặt khán giả.

Hầu hết các đạo diễn đều không can thiệp vào chuyện này, chỉ cần không đi quá xa, họ sẽ một mắt nhắm một mắt mở, cho qua.

Nhưng đạo diễn Tạ coi công việc này rất quan trọng, ông ấy có cá tính mạnh mẽ và không thể chịu đựng được những diễn viên không làm theo mình, và hơn nữa..

Hơn nữa, biểu cảm trên khuôn mặt Tống Quân không kiểm soát được tốt như Nguyễn Yên..

Ông nhịn không được muốn kêu dừng thì Nguyễn Yên tiến về phía trước hai bước, nắm lấy tay Tống Quân, kéo cô về vị trí ban đầu.

Một động tác, đem ống kính trở lại vị trí ban đầu, mỗi bên chia một nửa.

Phó giám đốc Trần thở phào nhẹ nhõm, đây là một cô bé thông minh, nếu không thì sẽ khiến đạo diễn Tạ nổi giận.

Sau khi quay xong một cảnh, cảm nhận của mọi người dành cho Nguyễn Ngôn lần lượt thay đổi, họ đều nói người mới này diễn xuất tốt hơn Tống Vận, nói Tống Vận sau bao nhiêu năm ra mắt vẫn không có nhiều tiến bộ.

Trợ lý của Tống Quân là một cô gái nhỏ nóng nảy, cô ấy nhanh chóng đi ra để biện hộ cho Tống Quân:" Các người nói bậy bạ, rõ ràng là Nguyễn Ngôn cướp ống kính mà! Tôi thấy hết rồi, cô ta lôi Tống lão sư về, nếu các người không tin tôi, hãy xem lại đi! "

Tạ đạo giương mắt nhìn Nguyễn Yên, không thể ông ta đang vui hay buồn:" Cháu nói xem? "

Nguyễn Nghiên hạ mí mắt:" Cháu đưa tay kéo cô ấy, bởi vì động tác của cô ấy không thích hợp. Trong kịch bản, bác sĩ Tống sẽ lập tức tiến hành ca phẫu thuật khác. Là một bác sĩ, tay cô ấy không thể tùy ý chạm vào khu vực có vi khuẩn. "

Tiểu trợ lý khuôn mặt đỏ bừng lên, vẫn không thuận theo:" Nhưng Tạ đạo diễn, cô ta tự ý thay đổi kịch bản, rất nhiều hành động không có trong kịch bản đều bị cô ta thêm vào. "

" Thật không? Vậy hãy nói cho tôi biết tôi đã tự thêm diễn vào những cảnh nào?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.