“…Đó là quá trình thẩm vấn.”
Khương Dương cúi đầu, dựa vào bức tường trắng bên ngoài phòng pháp y. Cô chán nản, tức giận lấy kẹo que ra: “Cổ Hạo Bằng đã chết, Lỗ Quốc Chí không chịu nói, Tạ Hoa cũng mơ hồ. Hiện tại tất cả chứng cứ quan trọng đều ở trong nhà An Uyển, cô ấy muốn giải thích thế nào cũng được!”
Lận Thời Thương suy nghĩ kỹ, họ thiếu bằng chứng, đặc biệt là bằng chứng có thể tố cáo An Uyển giết người.
“Dưới tình huống này, không thể tạm giam An Uyển quá lâu, mọi người có thể tạm giam cô ấy bao lâu?”
Lận Thời Thương cau mày hỏi.
Khương Dương: “48 giờ.”
Lận Thời Thương chỉ gật đầu, mang theo quần áo bảo hộ và khẩu trang khử mùi: “Đội trưởng Khương, theo tôi vào phòng giải phẫu.”
Anh thẳng thắn, Khương Dương cũng nghiêm túc.
Trong một thời gian ngắn, cô đã mặc trang phục bảo hộ đầy đủ.
“Làm sao pháp y Lận đoán được tôi muốn vào phòng giải phẫu?”
Vì đeo mặt nạ ăn kẹo que không tiện, cô tiếc nuối ném kẹo vào thùng rác, quay đầu cười với Lận Thời Thương, “Tôi còn chưa nói lý do mình đến đây mà.”
“48 giờ không thể nói là ngắn nhưng cũng không thể nói là dài”.
Xuyên qua gọng kính bạc, đôi mắt đen láy của Lận Thời Thương lưu lại trên người cô một lúc, giọng anh bình tĩnh: “Tôi tự biết, tôi không nghĩ rằng đội trưởng Khương dành thời gian quý báu đến đây chỉ để kể khổ cho tôi nghe.”
Vừa nói, anh và Khương Dương lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-hai-mat/2521992/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.