Edit: Rei
Beta: TrinhTrinh
“Không được, tôi không thể mang theo cậu.” Đội trưởng đội tàu từ chối.
Vương Viễn cắn răng, “Cháu sẽ tìm người thay cháu làm một buổi.”
“Vậy cũng không được, chỗ này của tôi không được mang cậu theo.”
“Tại sao?”
Đội trưởng đốt điếu thuốc, “Năm nay thu hoạch không được, đội tàu cũng có người đi ra ngoài làm công, mang theo cậu thì phải thêm một phần cơm. Lại nói, cậu làm gì nhất định phải ra biển chứ?”
Vương Viễn nói, “Cả ngày ngốc trong tháp đầu ngộp đến hoảng loạn.”
“Ha ha ha ha, tiểu tử cậu còn không phải là tự mình chọn sao? Hiện tại hối hận?”
“Tôi tự mình mang theo thức ăn.”
Đội trưởng vỗ bờ vai của hắn, lời nói ý vị sâu xa, “Tôi đáp ứng mẹ cậu sẽ không lại mang cậu ra biển, nếu như bà biết lời tôi nói không đáng tin khẳng định sẽ bị mắng nha.”
Vương Viễn trong lòng ủ rũ, rầu rĩ không vui.
Đây là lần cuối cùng đội tàu ra biển trong năm nay, mùa đông bầy cá di chuyển, khả năng được mùa tương đối nhỏ, đội tàu coi như ra biển cũng sẽ không mang hy vọng quá lớn, cho nên cũng sẽ không mang theo nhiều thuyền viên. Lúc trước Vương Viễn vì nguyên nhân tuổi còn nhỏ, mùa đông ra biển hắn đều sẽ không đi theo, thiếu một mình hắn xem như là giảm bớt chi phí.
Mấy ngày nay liên tiếp mưa nhỏ tí tách rơi xuống, đường đều lầy lội, gò núi phía tây đất lở lún một khối nhỏ, đám con nít đều tập hợp ở nơi đó cùng nhau chơi đùa. Vương Viễn không có chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-giu-thap/105174/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.