🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Qua hết một ngày thì Saito Ken và tôi không còn nhắc gì về những giao kèo. Cả hai ngầm hiểu rằng không nên dày vò tâm lý của đối phương như vậy nữa. Hai bên rất hòa thuận chung sống với nhau. Ken vẫn như mọi ngày, chuẩn bị đồ ăn cho tôi, tỉ mẩn dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc cây cối, rảnh rỗi thì bắt đầu mượn máy tính dùng. Ở Quỷ tộc người ta cũng có công nghệ như máy tính thì chắc là Baridi cũng có. Tôi cũng không bóc mẻ chuyện cậu nói mình là tay mơ không biết gì về công nghệ mà tay cứ di chuột lướt web với bấm bàn phím mượt mà vậy đâu.



Ngày cuối tuần, tôi ở nhà đọc sách, ôn bài. Buổi xế chiều, tôi đi mua một chút đồ, đó là mấy sợi dây đèn trang trí. Tôi loay hoay một buổi chiều, căng dây đèn, rồi kê bàn gỗ ở ngoài sân thượng, trở thành một chỗ đầy thơ mộng để ngắm sao.



Buổi tối rất an lành, bầu trời có sao đêm vằng vặc, gió nhè nhẹ thổi mát, con phố yên tĩnh, bàn ăn đơn giản có Saito Ken ngồi cùng, chúng tôi ăn tối trên sân thượng có ánh đèn trang trí lấp lánh.



- Khoai tây nghiền thật ngon! - Tôi vừa ăn vừa tít mắt cười. - Tôi không tưởng tượng được một Hoàng tử lại nấu ăn ngon đến thế!



Đôi mi Ken rung rinh, cậu ăn rất từ tốn, nói:



- Trước khi là Hoàng tử, tôi từng sống như là thường dân, không ở phủ Quốc sư mà ở một nơi cách rất xa trung tâm Đế Đô. Lúc nhỏ tôi rất

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-giay/3344154/chuong-57.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Người Giấy
Chương 57: Người vốn chết thì vẫn phải chết
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.