Đắm mình trong sắc nắng vàng nhạt cuối ngày, tầng tầng, lớp lớp mây lãng đãng trôi. Nắng xuyên qua lớp kính thuỷ tinh trên xe buýt, hắt lên người tôi thành sắc vàng vọt. Đưa tay đẩy tấm cửa kính ra ti hí đón chút gió, mùi gió trời xộc vào khứu giác, xâm xẩm mùi xăng của những xe con đang kẹt cứng ngoài đường inh ỏi tiếng kèn và chạy từng quãng ngắn trong giờ cao điểm. Xe buýt bị kẹt giữa dòng xe đông như tổ kiến, ùa khắp hướng, cứ rồng rắn chạy trên những con đường của thị thành.
Cả ngày nay tôi bị ngập trong núi công việc dày đặc, gần như là không thở nổi. An Tử Đằng bị chơi khăm như vậy chắc là ức lắm. Không chừng hắn sẽ trả thù đấy. Nhưng quan trọng là hắn có truy ra thủ phạm là ai không đã. Mong là hắn không biết Ban Mai là chủ mưu của trò này, còn tôi là đồng phạm. Nếu không, chắc là sẽ có cuồng phong bão táp giáng lên đầu bọn tôi mất!
Chiếc xe cứ lề mề lăn bánh. Đến khi nó dừng ở trạm, tôi xốc ba lô của mình lên, chậm chạp len người qua đám đông, uể oải từ từ xuống xe. Nắng ôm trọn lấy dáng tôi, hắt thành một vệt bóng ngã dài, cao lêu nghêu. Bước chân trên con đường quen thuộc theo cái cách lảo đảo, nhàn hạ, tôi lừ đừ như cá ngợp nước, đi từng bước, từng bước, đến khi phát hiện mình đã dừng trước cổng nhà.
Sực nhớ một điều rất quan trọng: Tôi phải áp giải người lạ tới đồn công an!
Vác ba lô chạy xồng xộc lên gác, tôi không thèm tháo giày mà tiến thẳng vào phòng. Áp tai vào cánh cửa gỗ, có tiếng ro ro của quạt máy, vài tiếng sột soạt nho nhỏ, hi vọng là tên đột nhập vẫn còn bình yên vô sự. Tôi vặn tay cầm của cửa một góc 180 độ, nhẹ nhàng, rón rén, mon men từ từ mở cửa ra. Ba lô rơi phịch xuống đất, mặt tôi nghệt ra, mắt trợn ra, há hốc mồm, chết đứng tại chỗ. Zoom lại cái quang cảnh căn phòng gọn gàng, xinh xắn của Châu Hạ Anh hiện giờ:
Dưới sàn, tá lả truyện tranh đủ thể loại đã từ tủ sách đáp xuống nền, cái úp xuống sàn, cái quăng ngửa, bị gió thổi sột soạt. Vỏ chuối năm, bảy trái ném khắp nơi, cái đáp thẳng lên drap giường màu hồng, cái đáp tới đầu bé gấu to xác của tôi luôn. Vỏ bánh snack ăn xong, bừa bộn khắp trên kệ tủ lẫn bị gió cuốn vào gầm giường. Vài cái bánh quy bơ ăn lỡ dở bị kiến bu kín. Quả táo ăn hết chỉ còn cái lõi qua thời gian dài đã thâm đen, chờ kiến "rước" đi theo mấy cái bánh tròn. Khắp dưới sàn rơi vãi hạt sơ ri từa lưa. Và cái xác đồng hồ báo thức vẫn nằm dưới sàn gỗ.
Nhìn chung, phòng tôi giờ y hệt cái bô rác công cộng lộn xộn và nhếch nhác vô cùng. Tôi là chúa ghét sự bừa bãi, ai đã phá tan hoang phòng của bổn tiểu thư?
Cốp! Chưa kịp định thần, một thứ đen đen, tròn tròn, cưng cứng đáp tới đầu tôi đau điếng.
- Ái da! - Tôi ôm trán, cúi xuống xem đó là gì. Thì ra là hạt của trái vải ăn xong bị kẻ nào đó quăng đi, chẳng cần lưu tâm đến sự sạch sẽ xung quanh. Kẻ nào? Đứa nào cả gan thế? Mi tới số với bà rồi!
Trên ghế xoay, cái dáng vừa cao, vừa gầy, chân gác trên bàn học, đẩy ghế xoay qua xoay lại như một CEO quyền uy, kẻ đáng chết đó đưa tay bóc vỏ mấy trái vải nhởn nhơ cho vào mồm, tay còn lại lật truyện tranh, vừa xem vừa toe toét miệng cười. Mà thứ tôi bất ngờ nhất đó chính là dáng hình đó: Chiếc trường bào trắng ngọc, mái tóc nâu hạt dẻ dài qua gáy, gương mặt thanh tú và đôi mắt ánh tím kì lạ - tên giả mạo Saito Ken!
Tức muốn điên! Sao hắn tháo dây trói ra được vậy chứ? Đúng là ăn trộm có nghề rồi!
Tôi chạy lại bàn, chụp lấy cây súng nước trưng trên tủ học, hét lên:
- Đứng yên! Không được manh động! Nhúc nhích tôi bắn!
Người lạ ngơ ngác, bỏ cuốn truyện tranh xuống, chớp chớp mắt nhìn tôi rồi lại nhăn răng cười.
- Hừ! Đừng có dùng Nam nhân kế ở đây! Cậu chưa đủ trình độ đâu!
Không biết tên đó nghĩ cái gì mà lại cười tít cả mắt. Hắn vẫn không trả lời tôi câu nào. Đoán chừng tên này bị câm thật rồi!
- Nè! Sao cậu cởi trói ra được chứ? Tôi nhớ tôi trói kĩ lắm mà! - Vẫn lăm lăm cây súng nước trên tay, tôi hỏi.
Kẻ quái lạ đó gãi gãi đầu, rồi cúi đầu nhặt sợi dây nhảy của tôi lên, đưa cho tôi, nháy mắt.
Tôi nheo mày:
- Cậu muốn tôi trói cậu lại hả?
Hắn gật đầu lia lịa.
Còn chần chờ gì? Tôi hí hoáy chụp cái dây, đè hắn xuống ghế, cột dây, siết hết mức, cười nửa miệng. Lần này mi mà thoát thân được thì bà đi bằng đầu! Đồn công an thẳng tiến nào!
Tôi phủi tay, hếch mũi, chồm mặt, ngắt mũi "bé ngoan" có tinh thần tự giác đó. Giỏi lắm! Ăn uống no nê, quậy phá phủ phê cũng biết ngoan ngoãn ngồi yên cho tôi trói lại.
Ơ! Sao mà tên này rung đùi tự tin thế nhỉ?
Tôi chưa kịp phản ứng thì hắn lại nháy mắt bí ẩn, xong rồi ngồi rất ngay ngắn, hóp bụng sâu vô. Lợi dụng cái dáng gầy gầy của mình, chỉ cần một cái hít hơi sâu, hóp bụng vào là sợi dây đã bị nới lỏng. Cứ như vậy, tên đó luồn tay len lỏi từ từ xuống sau ghế, đưa tay kéo một cái, nút thắt mở ra khiến sợi dây tự động rơi tòm xuống nền nhà. Đây là cách thoát thân của hắn sao? Hơ hơ, sao đơn giản quá vậy?
- Ngốc vừa phải thôi! Có ai trói người bằng nút thắt bươm bướm không? Con bé này nó ngáo thực sự!
Chưa tới hai phút mà hắn đã giải thoát được rồi! Giờ nói sao đây? Là tôi ngốc hay hắn tài?
Tên đột nhập phủi tay, hếch mũi, chống hông đắc thắng khi trông thấy mặt tôi ngu ra. Hắn đưa cho tôi một trái vải, mời ăn. Gừh! Đồ ăn của nhà tôi, mắc mớ gì mà phải đợi hắn mời mới được ăn? Cái tên này mặt dày ghê gớm.
Tôi đẩy cánh tay đó ra, hừ lạnh:
- Tự nhiên quá ha! Ai cho cậu ăn thức ăn của tôi vậy? - Tôi giật trái vải trên tay hắn cùng toàn bộ số vải đặt trên bàn gom về phía mình.
Kẻ mặc bộ trường bào ngúng nguẩy, sà vào ghế, gác chân lên bàn đọc truyện tranh tiếp. Tôi nghiến răng trèo trẹo, nhại y như hình tượng mẹ kế của nàng Cinderela ra với hắn:
- Ai cho cậu đọc truyện của tôi? Hả? Còn quăng lung tung như thế! Dọn dẹp lại y như cũ cho tôi! Nếu không tôi bắn bỏ!
Tên đáng ghét đó gập quyển sách lại, bĩu môi, mặt ỉu xìu, nhìn tôi lăm le rồi miễn cưỡng lê la cái thân đi lượm lại mấy cuốn truyện đó. Một đứa trẻ ngoan phải biết vâng lời. Ừm, tên này tuy khùng, nhưng được cái rất là ngoan, kêu làm gì là sẽ ngoan ngoãn làm theo.
Tên tóc nâu gom tất cả truyện tranh đã quăng dưới sàn, chất lên tủ truyện to đùng. Thú thật ra là tôi đích thị là một người cuồng Manga, truyện tranh đủ thứ đều đọc qua và cũng khai thật là có đọc "vài" cuốn hentai (đầu óc đen tối quá! >. <). Không biết tên này có rớ trúng mấy bộ hơi hơi 18+ không nữa. Nhìn mặt mũi ngây thơ kiểu đó tôi lại sợ mình lại mang danh dạy hư con nít.
Tên con trai lượm toàn bộ sách, cẩn thận xếp đúng từng bộ vào kệ. Sẵn tiện, tôi chỉ vào cái thùng rác ở góc phòng:
- Dọn luôn đống rác dưới sàn nữa!
Tên đó thở dài, nhưng vẫn làm. Trong khi tôi khoanh tay ngồi trên ghế thì con người đó đang lề mề dọn "bãi chiến trường". Xong, hắn lại chỉ chỉ vào cái mớ mảnh vụn của cái đồng hồ, tỏ ý hỏi tôi.
Tôi nói:
- Để trên bàn cho tôi.
Hắn lượm sạch, đặt mấy thứ linh kiện vỡ vụn lên bàn, chớp mắt nhìn tôi.
Tôi kéo cái ghế đẩu trong hốc kẹt ra, bảo tên ấy ngồi xuống.
Sàn nhà giờ trả lại đúng nguyên trạng ban đầu. Thực sự phòng tôi không lớn lắm, chỉ nói là rộng rãi cho một người ở. Nuốt nước bọt thấm giọng, tôi nhìn khuôn mặt trắng trẻo đó, nói:
- Làm cách nào cậu vào phòng tôi được?
Tên đó lắc đầu: Không biết!
- Cậu chắc rằng cậu không nói được?
Mặt hắn buồn thiu, gật đầu. Hắn mà cứ lắc lắc, gật gật kiểu đó hoài sớm muộn cũng bị trẹo cổ là cái chắc. Tôi lấy một tờ giấy note vuông vức, màu vàng và một cây bút bi, bảo rằng:
- Cậu biết viết không?
Hắn chụp lấy cây bút, rồi nhận giấy note, hí hoáy nhái lại mấy dòng chữ trên bìa tập học đặt ở kệ tủ của tôi:
- Châu Hạ Anh. Lớp 11B. Trường Trung học Phổ thông Quốc tế An Đằng.
Tốt! Biết đọc (truyện tranh),biết viết (chưa dám khoe là hắn viết chữ còn đẹp hơn cả tôi). Chứng tỏ: Trình độ học vấn khoảng 5/12 (Trình độ Tiểu học)
Tôi đọc giấy note xong, tay vẫn cầm súng nước, lăm le hỏi hắn:
- Cậu tên gì?
Hắn ghi:
- Saito Ken.
Tôi đập lên trán hắn một cái:
- Xạo sự! Bà đập bể đầu à! Ba má tên gì? Có nhớ số điện thoại ai không để tôi biết mà liên hệ họ dắt cậu về?
Tên oắt đó ôm trán mếu, quăng cây bút, chống cằm.
Tôi dúi cây bút vào tay hắn, ép viết tiếp:
- Nơi ở?
Hắn lườm tôi, rồi bực bội ghi:
- Baridi.
Lần này tặng thêm một cái cốc vào đầu hắn:
- Nhảm nhí!
Rồi tôi lẩm nhẩm ghi vô sổ tay: Đối tượng có triệu chứng của bệnh hoang tưởng.
Hắn cốc đầu tôi lại, khoanh tay hậm hực.
- Ui da! Mi dám cốc đầu ta à?
Hắn ghi:
- Vậy sao cô đánh tôi?
- Tại cậu nói dối. Cậu không nói đàng hoàng là tôi nhổ trụi lông mi của cậu đấy! - Hỏi tiếp. - Nhà có bao nhiêu người?
Tên mắc dịch đó viết viết:
"Cô không tin tôi. Ghi ra tôi sẽ bị đánh nữa. Đâu có ngốc!"
Hừ, cứng đầu! Cậu không ghi thì..
Cốp.
- Không ghi vẫn bị đánh như thường!
Tên con trai đưa đôi mắt tím ầng ậc nước, uất ức nhìn tôi, chửi rủa:
- Đồ phù thuỷ xà mâu!
- CẬU VIẾT CÁI GÌ? - Tôi nổi xung thiên. - Tôi mà là phù thuỷ hả? Mà còn bị xà mâu? Hồi nào? Láo phét!
Hắn nghiễm nhiên cắn bút, rồi ghi:
- Cô có ma thuật. Ngôi nhà của cô quái dị. Không phải phù thuỷ sao?
- Cô nuôi một con mèo lai gà biết gáy nè, mới đập nó chết tươi hồi sáng đó! Cô có một cái gương biết chớp tắt, còn một con vịt thổi gió, à, có một con rồng xấu quắc biết khè ra lửa ở dưới nhà nữa!
Tôi đọc xong, té chổng gọng khỏi ghế, vắt óc một hồi mới dịch ra là:
Con mèo lai gà biết gáy: Đồng hồ Hello Kitty hử?
Cái gương biết chớp tắt: Chẳng lẽ cái "còm-piu-tờ"?
Con vịt thổi gió: Chắc là cái quạt máy?
Con rồng xấu quắc biết khè ra lửa ở dưới nhà: Hổng lẽ là.. cái bếp gas?
Tôi ngồi bẹp dưới sàn, dán mắt nhìn hắn trân trân, ghi thêm vô sổ tay: Có thể đây là một bệnh nhân tâm thần đã trốn viện.
Hắn đưa tôi mẫu giấy mới:
- Tuy vậy nhưng không sao! Cô có hơi quái gở một chút. Dù là cô có nhét thức ăn vào cái quan tài lạnh ngắt đó cũng không sao cả! Vì tôi thích nó! Nhiều đồ ăn ghê gớm!
- Cái quan tài lạnh ngắt? Ý cậu nói cái tủ lạnh của nhà tôi á hả? Ôi thần linh ơi!
Hắn cười hi hi. Tôi ôm đầu choáng váng. Ghi thêm: Có lẽ đây là ca bệnh vô phương cứu chữa.
Lần này, tên thần kinh đó giương cái mặt cún con ra nhìn tôi, đưa giấy note:
- Hạ Anh, tôi đói bụng!
- Giề? Sao biết tôi là Hạ Anh? Dọn sạch bếp của tôi mà còn than đói hử?
- Hồi sáng cô nói, "Hạ Anh ơi là Hạ Anh, cái đồng hồ thứ ba rồi đó!" Tôi nghĩ cô đọc thần chú gì đó nhưng mà tôi đói bụng rồi!
- Bụng cậu có lãi à? - Tôi vò viên tờ giấy, quẳng vô thùng rác, mặt lạnh như tiền.
Tháo cà vạt khỏi cổ, tôi ngồi xếp bằng lại, vắt tay lên trán suy tư: Duyệt rồi! Giờ không cần ghé đồn công an, bắt taxi chuyển tên này xuống hẳn bệnh viện tâm thần là được rồi!
Nhìn con người hồn nhiên đó mà tôi chỉ biết thở dài thườn thượt. Tại sao bao nhiêu nhà hắn không ghé lại đáp trúng nhà của tôi? Vì sao chứ?
Nhưng điều tôi không hiểu nổi là tại sao ảnh của Saito Ken trong truyện lại mất hết rồi? Do hắn xóa sao? Không hề! Đâu có một vết tích tẩy xóa nào trên mặt giấy. Chẳng lẽ bắt tôi tin là Ken đã mọc giò "chui" ra ngoài thế giới thực được sao? Sao mà đáng sợ quá vậy? Mô típ gì đây? Tôi từng đọc truyện xuyên không, đọc mấy truyện đánh tráo linh hồn hay đậm chất Fantasy khác mà nào ngờ giờ lại rơi vào tình huống oái oăm này: Nhân vật trong truyện chạy ra ngoài đời thực gây loạn!
Tên con trai này có ngoại hình quá ưu tú, tiếc là không thể nói chuyện được thôi. Giờ, nếu phân ra làm hai trường hợp thì sẽ thế này:
* Trường hợp 1: Đối tượng là một bệnh nhân tâm thần.
- Lí do kết luận: Hắn đã tự xưng mình là một nhân vật truyện tranh, còn cosplay nhân vật Saito Ken, nguỵ biện rằng mình là hoàng tử thật sự, nói mọi thiết bị hiện đại ở nhà của mình là quái vật.
- Nguyên nhân: Có lẽ hắn ta quá thần tượng anh Ken và đã có tiền sử bị hoang tưởng nên mới thế.
- Biện pháp giải quyết: Chở thẳng đến bệnh viện tâm thần cho người ta kiểm tra và điều trị.
* Trường hợp 2: Đối tượng thực sự là Saito Ken.
- Lí do kết luận: Giống nhân vật Saito Ken đến 99.9%, mọi hình ảnh của Ken trong truyện cũng biến mất không rõ lí do.
- Nguyên nhân: Chắc là do "trục trặc lỗi kĩ thuật" ở đâu đó mà "anh ấy" đã đi nhầm đến xã hội con người hiện thực.
- Biện pháp giải quyết: Bằng mọi giá phải đè đầu hắn cho chui ngược vào truyện chứ tính sao bây giờ?
*Chốt: Hiện tại tôi đang thiên về trường hợp 1.
Được rồi, hắn là một tên tâm thần. Có lẽ là đúng rồi vì chuyện thứ hai quá hoang đường. Tôi là mẫu người sống thực tế, không đủ tinh thần tin ba cái chuyện mang chất huyền bí kiểu đó. Người ta sẽ đánh giá mình là cái đứa bất bình thường cho xem! Ai đời có người bước ra từ truyện tranh chứ! Nhảm nhí!
Trong phòng, tôi ngồi dưới sàn, cắn bút, ngẫm nghĩ đâu đâu. Tên lạ mặt không hề tỏ ra nguy hiểm, hắn ngồi yên trên ghế đẩu, nhìn tôi, buồn chán lại quay qua nghịch phá cây súng nước tôi đặt trên bàn - thứ đồ chơi hồi đi chơi công viên nước cùng Hội mỹ thuật, tôi nhớ chúng tôi bắn nước vào nhau bằng những cây súng thế này.
Quạt máy đã hoạt động từ tận đêm hôm qua đến giờ, chắc là máy đã nóng lắm rồi.
Nắng sạm dần thành những dải đen úa, căn phòng trở nên u tối. Tôi bật đèn huỳnh quang, chuyển sang chế độ quạt tản trên trần nhà. Tôi nhặt cái ba lô đã quăng dưới sàn, để ngay ngắn trên bàn học, cởi giày ba ta, dọn sợi dây trói "phạm nhân", mặt buồn như mới đi mượn tiền cho vay nặng lãi.
Tất cả mọi hành động đều bị con người kia chăm chú quan sát, hắn không cười nữa, chỉ mang vẻ đợi chờ, hi vọng. Tôi lầm lì không nói không rằng, chỉ duy nhất một câu khi kéo hắn xuống bếp:
- Đi theo tôi! - Rồi lại im lặng.
Tôi bắc nước sôi, nấu hai vắt mì. Suy tính kĩ rồi, làm phước một xíu, trước khi đưa hắn đi cũng không bỏ đói. Mình là công dân tốt mà!
Thấy tôi đun nước trên bếp gas, tên con trai mở tròn mắt, sợ sệt.
Tôi kéo hắn đến bên kệ bếp, chỉ:
- Cái này không phải là con rồng biết phun lửa đâu nhé! Nó tên là bếp gas, nhớ nhé! Là bếp gas đấy! Nó dùng để tạo ra lửa để nấu thức ăn, không cần phải cầm que diêm hay bật lửa đâu!
Hắn nhìn, hiểu hay không thì kệ bà hắn, tôi chả muốn giảng lại lần hai. Tôi điên đến mức sắp cắn người rồi! Một ngày thật tồi tệ!
Sau đó, hắn đi theo tôi đến bên một cái hộp hình chữ nhật, kêu ro ro, cao gần một mét rưỡi, nói rằng:
- Nó tên là tủ lạnh! Không phải là quan tài!
Hắn gật đầu, cười tươi làm hai má nổi lên hai cái đồng tiền vẫn trông "dễ ghét".
Nước sôi. Tôi chế nước ra hai tô rồi đặt lên khay, bưng lên phòng, hắn tò tò đi theo, không quấy phá gì hết.
Tôi chán nản cắn đứt mấy sợi mì quăn quăn vàng óng trong bát, có vài lát cà chua, vài mẩu xà lách và một con tôm lớn vừa phải đã ngả màu đỏ gạch. Đối diện, "Saito Ken hoang tưởng" đang ăn ngấu nghiến, chẳng sợ bỏng miệng, hắn vừa ăn, đáy mắt ngập tràn tia vui sướng thơ trẻ, chốc lại giương mắt nhìn tôi, vui vẻ.
Đẹp trai thế này mà phải vào viện tâm thần, lỡ mấy chị không được bình thường trong đó làm gì hắn thì sao? Nghĩ lại cũng thấy tội!
Ối giời ơi, tầm phào quá! Đó là chuyện của hắn, tôi nào phải lo! Phước đức đến độ đưa cậu xuống gặp mặt bác sĩ là tôi đã tận tâm lắm rồi! Nếu lo thêm nữa thì sợ rằng tôi sẽ đắc đạo làm thiên thần mất!
Ăn xong, hắn đưa tay chùi miệng, gác đũa lên tô, khoanh tay lại, cuộn người trên bàn ngắm tôi không rời. Tô mì của tôi mới vơi phân nửa.
Buồn bực, tôi gác đũa, lấy ví tiền ra đếm. Tiền mặt còn đúng 500.000đ, ở trước cổng bệnh viện chắc có trạm ATM. Nhiêu tiền này đủ không nhỉ?
Tôi lấy lược chải đầu, chỉn chu lại bộ đồng phục chưa kịp thay, rồi nắm cổ tay hắn, nhẹ nhàng:
- Mình đi thôi!
Cánh tay đó khựng lại, như muốn hỏi: Đi đâu?
- Chúng ta đến bệnh viện, ở đó cậu sẽ được chữa trị tốt hơn.
Hắn lắc đầu nguầy nguậy.
- Thôi nào! - Tôi dỗ ngọt. - Không sao đâu mà! Chỉ là chữa bệnh thôi! Thực ra cậu rất dễ thương, mai mốt hết bệnh tôi và cậu sẽ làm bạn với nhau!
Mắt hắn tối lại, viết lên giấy note:
- Tôi không có bệnh! Bệnh viện là gì? Tôi không đi đâu!
Tôi hít một hơi, vẫn cố mở giọng dịu dàng hết mức:
- Không có gì đâu mà! Đi theo tôi! Đừng nghĩ mình là Saito Ken nữa! Rồi cậu sẽ bình thường lại lại thôi! - Rồi dây dưa kéo tay hắn cùng đi.
Người mặc bộ trường bào níu lại, vùng vằng, lại ghi:
- Tôi là Saito Ken! Tôi đến từ vương quốc Baridi! Tôi không dối cô gì cả! Làm ơn hãy tin tôi! - Đôi mắt trực diện mang theo màng nước mỏng manh, đỏ ngầu. Tôi cảm thấy hắn như một người đang đi lạc trên hoang mạc, bấu víu vào một ai đó để tìm thấy sự sống. Hắn đang mong tôi sẽ tin hắn sao? Tôi muốn tin lắm! Trừ khi tôi cùng đi khám với hắn. Vì người ta sẽ nói tôi là con điên!
- Nhảm nhí quá rồi! Đừng có lề mề nữa! Tối rồi, bác sĩ sẽ không làm việc nữa đó! Ngoan nào! Chúng ta đi thôi!
Rồi lại kéo đi. Tuy nhiên, cánh tay kia cứng như đá, đôi chân chôn dưới đất, không suy suyển.
Hức! Hức! Có tiếng thút thít rõ ràng.
Tôi ngẩng mặt nhìn, kẻ đối diện mang ánh mắt hụt hẫng, thẫn thờ dán vào tôi.
Mẫu giấy đặt trên tay tôi, nhàu nhĩ:
- Cô.. không tin tôi! Không tin gì cả! Tôi là Ken thật mà! Tôi còn chả biết mình đang ở trong một xứ sở quái quỷ gì ở đây nữa! Tại sao tôi lại ở đây? Sao cô không tin tôi là Ken! Tôi không có bị điên! TÔI LÀ KEN! LÀ KEN!
Đọc xong, tôi nhìn hắn. Gương mặt sợ hãi đó trắng ra, như tuyệt vọng, mỏi mệt. Và trên làn da mặt mịn đẹp đó lăn dài những hạt sương trong veo. Hắn khóc. Như con nít.
- Hức.. hu.. hức.. hư hư hư..
Tôi bối rối. Lần đầu tiên thấy con trai khóc. Mà khóc dữ dội lắm!
Nước mắt cứ lã chã tuôn trên khuôn mặt thanh tú. Cái tôi sợ không phải là nước mắt mà là.. Hắn!
Sao hắn nhợt nhạt thế này? Càng khóc, mặt hắn càng trắng ra, nhạt nhòa, mờ đục dần. Những giọt nước mắt rơi vào tay tôi, thành hoa giấy!
Dáng dấp đó mờ dần, nhạt như một làn khói mỏng. Nước mắt cứ tuôn. Hắn như đang tan biến đi. Rất nhanh.
Trước mắt tôi, con người đối diện hằn lên trên nét mặt là những nét vẽ chì. Không còn là người nữa! Hắn vẫn đứng đó, mờ ảo. Nét vẽ hiện dần lên, vô cùng sống động, thật sự là Saito Ken. Đúng là Ken!
Tôi thốt lên, che miệng:
- Chúa ơi! Cái quái gì thế này?
Trước mắt tôi, như đang được bao bọc bởi những hạt ánh sáng bé li ti, trắng trong. Người lạ đã mờ nhạt thành một hình ảnh vẽ trắng đen, nhạt thếch. Duy nhất chỉ còn những biểu cảm trên mặt là vẫn nguyên vẹn.
Hoa giấy bay bay khắp phòng. Nước mắt đang trong trẻo rơi khỏi người hắn thành hoa giấy. Tôi ngỡ ngàng. Như chiêm bao!
Tôi dụi mắt nhìn. Vẫn thế. Cả con người đó được bao quanh bởi lớp hào quang sáng chói. Những nét vẽ càng lúc càng mờ như sắp tan biến.
Miệng lắp bắp, chân run run, tôi đứng không vững, ngồi phịch dưới sàn, run rẩy:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]