Đôi khi tôi không muốn nghĩ đến xuất thân của mình
Đôi khi tôi cũng không hiểu tại sao mình lại tồn tại trên thế gian.
*
**
Sân thượng khu A giờ nghỉ trưa.
Cô gái xinh đẹp ngồi trên xích đu màu trắng, chiếc váy đồng phục khoe đôi chân nõn nà. Cô gái ấy có mái tóc nâu dẻ cột xéo một bên đang đung đưa xích đu với vẻ suy tư một mình.
Có tiếng đế giày gõ xuống nền gạch men nhám, phá hỏng không gian tĩnh lặng của cô gái tóc nâu. Có người đến gần, cất tiếng chào:
- Chị Nghi.
Lý Uyển Nghi ngẩng cao đầu, dò xét tiếng nói phát ra. Trước mặt, Ngô Song Kỳ tựa lưng trên thanh sắt của xích đu, mỉm cười.
Nghi cất tiếng nhàn nhạt, bộ điệu dửng dưng nhưng mang nét lãnh đạo thiên bẩm.
- Việc gì?
Cô lớp trưởng 11B húng hắng giọng, nũng nịu mách lẻo:
- Chị à, Châu Hạ Anh và con nhỏ Ban Mai cứ chống đối chúng ta hoài à. Hồi sáng Hạ Anh còn..
- Chị biết rồi! – Uyển Nghi ngắt ngang, thản nhiên vô cùng.
Song Kỳ cau mày, nói:
- Chị! Biết vậy rồi sao mà lại không xử hai đứa đó?
Lý Uyển Nghi bật cười, giơ đôi bàn tay chăm sóc kĩ lưỡng với bộ móng màu đen mới sơn ra, tăm tia. Cô trả lời:
- Uầy, làm gì mà gấp? Chơi với chúng từ từ mới vui chứ.
Kỳ vuốt tóc, nhếch mày:
- Ban Mai muốn đưa con bé "thủ khoa quê mùa" ấy đi thi hoa khôi thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-giay/2727895/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.