“Giờ là mấy giờ rồi?”
Mặc dù cổ họng của Liễu Dịch vẫn đang rất đau, nhưng đã có thể nói chuyện được rồi, nhưng mà giọng nói vẫn rất khàn, cứ giống như là đã bị giấy nhám mài vậy.
“Sắp mười một giờ đêm rồi.”
Thích Sơn Vũ trả lời xong liền đưa cho anh một chiếc khăn lông được thấm nước lạnh để cho anh lau mồ hôi trên mặt.
Liễu Dịch vừa lau mặt, vừa liếc nhìn sang bên giường.
Anh nhìn thấy cảnh sát Thích đặt một chậu nước nhỏ bên trên bàn trà, chẳng lẽ nãy giờ cậu vẫn luôn dùng khăn để giúp anh hạ nhiệt sao?
Trái tim anh hơi rung động, hơn nữa không cảm thấy sự ẩm ướt vì mồ hôi, bộ sơ mi mặc lúc về cũng đã được thay bằng một bộ đồ ngủ thoải mái, khô ráo.
“Cảm ơn.”
Liễu Dịch hoàn toàn không ngờ được Thích Sơn Vũ lại biết cách chăm sóc người khác như vậy, anh cảm giác mình đã thay đổi cách nhìn về cậu.
“Nhưng sao cậu đến được đây?”
“Anh gửi tin bảo tôi đến đây.”
Thích Sơn Vũ mở điện thoại, giơ lên trước mặt Liễu Dịch rồi trả lời: “Về phần địa chỉ nhà anh thì tôi hỏi nghiên cứu sinh của anh.”
Liễu Dịch suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ra mọi chuyện là như thế nào.
Anh vừa mới lưu số điện thoại của Thích Sơn Vũ, mà anh mới về nước không lâu nên danh bạ cũng không có nhiều tên lắm, tên tiếng anh của Tiết Hạo Phàm bắt đầu bằng chữ “M” lại nằm kế ngay chữ “T” của cảnh sát Thích, vì vậy nên trong lúc anh mơ màng do sốt cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-giam-toi/1193259/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.