Mặc dù dáng đi của Liễu Dịch rất tự nhiên, nhưng thực ra anh đã hoa mắt chóng mặt, đôi chân dần mất đi thế thăng bằng. Giờ anh phải huy động toàn bộ nơ-ron thần kinh mới có thể bước thành một đường thẳng, để cho người khác không cảm thấy anh có gì khác lạ.
Lúc Liễu Dịch vừa mới đi ra khỏi phòng làm việc, đột nhiên một cánh tay vươn ra cầm lấy hộp dụng cụ pháp y trong tay anh.
Liễu Dịch ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Thích Sơn Vũ đang âm thầm cầm hộp dụng cụ giúp anh, anh nhịn không được mà nhíu mày, sắc mặt có chút kinh ngạc.
“Anh ổn không?”
Thích Sơn Vũ cầm chiếc hộp dụng cụ nặng trịch thay cho Liễu Dịch là vì khi cậu nhìn thấy vết bầm sau ống tay áo của anh, cậu liền nhớ lại sáng nay anh có oán trách là tay sắp tàn phế đến nơi rồi.
Lúc Thích Sơn Vũ vừa cầm lấy hộp dụng cụ thì tay anh đã sượt qua mu bàn tay của Liễu Dịch, mặc dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng cậu đã cảm nhận được bàn tay của anh lạnh một cách bất thường, hơn nữa còn có mồ hôi lạnh.
Sắc mặt Liễu Dịch càng trở nên tái nhợt, anh nhìn chằm chằm vào Thích Sơn Vũ một lúc, đột nhiên nở một nụ cười, mắt phượng cong cong mà hỏi: “Không biết hút thuốc, thế có biết lái xe không?”
Nhìn thấy Thích Sơn Vũ thành thật gật đầu, anh lại nói tiếp: “Vậy làm phiền cậu lái xe đưa chúng tôi về Viện nghiên cứu với.”
Liễu Dịch nói xong rồi hơi nghiêng đầu, ghé vào bên tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-giam-toi/1193257/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.