“Vậy thì tối qua Tô Nhuế Nhuế ở đâu? Ai có thể chứng minh hành tung của cô ấy?” An Bình Đông nhìn chằm chằm vào đôi mắt hơi hoảng loạn của chủ nhiệm Trần Ngọc, do là một cảnh sát có thâm niên lâu năm nên luôn một áp lực vô hình ẩn hiện xung quanh người anh ấy: “Chúng tôi cần gặp bạn học của cô ấy.” Cơ mặt của cô Trần Ngọc cứng đờ, yết hầu lên xuống hai cái, sau khi nuốt nước bọt thì bà ta mới lắp bắp nói: “Mấy đứa nhỏ đã sắp thi đại học rồi, các cậu… các cậu chú ý đừng ảnh hưởng đến trạng thái học tập của bọn nhỏ…” “Còn tận tám tháng nữa mới thi đại học mà.” An Bình Đông cười ha hả, giọng điệu sắc bén: “Tục ngữ nói rất hay, ‘Không làm việc thẹn với lòng thì sẽ không sợ quỷ đến gõ cửa”, cô có hiểu đạo lý này không? Thời đại này vô cùng quan trọng về điểm số mà lớp mười hai ban một của người chết Tô Nhuế Nhuế lại là lớp trọng điểm nhất của trường. Lúc đám người Thích Sơn Vũ đi trên hành lang dẫn đến lớp, khi nhìn vào trong cửa sổ thì thấy được các học sinh đang nghiêm túc làm bài thi mô phỏng- ngay cả khi mấy người mặc đồng phục cảnh sát đi qua cửa sổ thì cũng chỉ có ba, bốn học sinh của lớp có học sinh vừa chết ngó ra ngoài, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu xuống tiếp tục múa bút thành văn. “Các cậu xem đi, dù sao cũng không tiện nói chuyện ở đây đâu…” Dường như cô Trần hơi khó xử mà nhíu mày: “Hay là các cậu đợt thi xong đã rồi tôi gọi một số học sinh đến cho các cậu hỏi.” Bà ta đi đến một căn phòng nhỏ cuối hành lang: “Mời mấy cậu vào đây chờ một chút, được không?” * Phải hai tiếng nữa học sinh mới làm bài xong nên họ phải ngồi đợi tạm trong phòng làm việc. Trong khoảng thời gian chờ đợi, thừa dịp cô Trần không ở đây thì mấy người họ túm tụm lại, sắp xếp lại các manh mối đã có.
“Căn cứ vào lời của lao công thì tối qua tầm mười giờ, họ vẫn đang dọn dẹp quanh hồ như thường lệ, lúc đó không hề phát hiện ra có gì bất thường trong hồ.” An Bình Đông mở sổ ghi chép của mình ra rồi lấy ra bản tường trình họ vừa thu thập được. “Nếu như họ không nhìn thấy trong hồ có gì bất thường, vậy thì có phải là thời gian tử vong của Tô Nhuế Nhuế là mười giờ đêm qua cho đến sáu giờ rưỡi sáng hôm nay không?” Anh ấy nhìn sang Liễu Dịch đang ngồi trên ghế sô pha đơn: “Chủ nhiệm Liễu, thi thể ngâm trong nước thì có thể phán đoán chính xác được thời gian tử vong không?” Liễu Dịch ngồi dựa vào ghế sô pha, đôi mắt khép hờ như đang nghỉ ngơi, hình như anh không nghe được câu hỏi của An Bình Đông nến không ngẩng đầu lên, cũng không trả lời lại. “Chủ nhiệm Liễu?” An Bình Đông nâng cao giọng rồi gọi anh một lần nữa. Lúc này Liễu Dịch như tỉnh dậy trong cơn mê, ngẩng đầu lên mà nhìn về phía An Bình Đông: “Anh vừa nói cái gì cơ?” “Tôi hỏi cậu là nếu như thi thể bị ngâm trong nước, thì cậu có cách nào chắc chắn được thời gian tử vong của cô nhóc không?” An Bình Đông hỏi lại một lần nữa, sau đó nhướn mày, dùng ánh mắt trêu chọc mà nhìn cả người anh một lượt: “Hình như tối qua chủ nhiệm Liễu rất ‘bận’ nhỉ, nếu không sao nay lại mệt vậy?” Lời của anh ấy tràn đầy ẩn ý, Giang Hiểu Nguyên nghe qua liền hiểu nên nhìn chằm chằm vào ông chủ nhà mình, ranh mãnh cười hắc hắc hai tiếng, thấy đối phương lườm lại thì cậu ta cũng mở to mắt ra nhìn. (Truyện được dịch bởi Vitamin C, đăng tại d truyen. com)
Nhưng Thích Sơn Vũ và Lý Cẩn lại không cười được. Thích Sơn Vũ chỉ cảm thấy như ngồi trên đống lửa, không biết nên nhìn đi đâu mới ổn, còn Lý Cẩn lại suy nghĩ miên man về suy đoán trước đây cũng mình, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cổ tay của Liễu Dịch, dáng vẻ như hận không thể nhìn xuyên thấu vào vết bầm nơi cổ tay đang bị ống tay áo che lại. Liễu Dịch lại giống như không nhìn ra được sự trêu chọc của mọi người, anh trả lời thẳng câu hỏi của An Bình Đông. “Thi thể bị ngâm dưới nước đúng là sẽ ảnh hưởng nhất định đến phán đoán thời gian tử vong, nếu như thi thể chết đuối thì còn được, nhưng nếu như là chết rồi mới bị ngâm vào nước trong một quãng thời gian dài thì đúng là chênh lệch rất nhiều.” “Vì vậy nên phải nhanh chóng tìm được bằng chứng xem Tô Nhuế Nhuế có bị chết đuối hay không?” An Bình Đông hỏi. “Ừm, đúng là như vậy.” Liễu Dịch trả lời: “Muốn điều tra được nguyên nhân cái chết của Tô Nhuế Nhuế cũng không khó lắm.” Anh nói xong, đột nhiên đưa tay lên vỗ mạnh lên lưng Giang Hiểu Đông, người vừa dám trêu chọc anh một cái: “Thi thể chết đuối thì có đặc trưng như thế nào?” Bị ông chủ nhà mình tấn công bất ngờ, Giang Hiểu Nguyên giống hệt như lò xo mà đứng thẳng lưng, ngồi nghiêm chỉnh, theo phản xạ mà nói: “Nấm bọt ở mũi và miệng, trong tay có dị vật, hình ảnh giãn phế nang, thành phần máu của tâm thất trái phải khác nhau, xét nghiệm tìm khuê tảo (diatom test).” Liễu Dịch vỗ đầu cậu ta một cái tỏ ý tán thành: “Không tồi, trả lời rất tốt.” “Vừa nãy đã thấy được đặc điểm ‘nấm bọt ở mũi và miệng’ trên thi thể Tô Nhuế Nhuế rồi, về những đặc điểm khác thì cần phải khám nghiệm tử thi.” Anh quay đầu lại nhìn hai vị cảnh sát Thích Sơn Vũ và An Bình Đông: “Quan trọng là bây giờ mà gia đình Tô Nhuế Nhuế vẫn chưa liên lạc sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]