Hai ngày sau là thứ sáu, vào buổi chiều, lúc gần tan làm thì một người đàn ông đẩy cửa phòng Liễu Dịch một “ầm”. Người đi vào là đội trưởng của một chi đội cảnh sát hình sự cục cảnh sát thành phố Hải Hâm, An Bình Đông. Vì là người quen nên động tác mở cửa của anh ấy thô bạo, sau đó hùng hổ đi vào phòng rồi ngồi lên ghế, quen thuộc mà rút một tờ giấy ra lau mồ hôi trên trán. (Truyện được dịch bởi Vitamin C, đăng tại d truyen. com.) “Vãi, nay tôi chạy bên ngoài cả ngày, mệt chết rồi!” An Bình Đông vừa lau mồ hôi, vừa thở phì phò: “Gần đây chắc là trúng tà gì rồi, vụ án nhiều chất thành đống, bận đến phát điên lên rồi.” “Cảnh sát An, anh vất vả rồi.” Liễu Dịch cười cười rồi đứng dậy, tự tay rót cho An Bình Đông một tách trà nóng rồi bưng đến trước mặt anh cảnh sát. “Nếu như anh đến muộn năm phút nữa thì tôi về nhà rồi đấy.” An Bình Đông làm bộ cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó nhướn mày với Liễu Dịch, biểu cảm tràn đầy chế nhạo: “Giờ mới có bốn giờ, chủ nhiệm Liễu, cậu muốn về sớm hay gì? Sao thế, có hẹn với người đẹp nên vội vã đi đâu à?” Anh ấy nói xong rồi lắc đầu: “Độc thân, đẹp trai đúng là tốt thật đấy, tiêu sái ghê! Làm gì giống như tôi, vừa mới tan làm cái là phải chạy đến nhà trẻ đón con gái.” Liễu Dịch lạnh lùng mà liếc An Bình Đông một cái, thầm nói cái thể loại có gia đình có nhà, con cái vui vẻ như anh còn cố ý khoe khoang trước mặt chó độc thân như tôi làm cái gì hả? Nhưng mà anh cũng không phải là kiểu người bị người ta nói móc mà vẫn ngoan ngoãn, không đáp trả, anh lập tức cười ha hả, có chút tức giận mà nói: “Đúng đó, tôi làm sao giống mấy anh được, cuối tuần tôi vẫn phải tăng ca. Dù sao giờ tôi cũng không có chuyện gì để làm, hơn nữa mai lại là ngày nghỉ, đương nhiên là đêm nay phải tận hưởng cuộc sống rồi…” “Xùy xùy xùy!” Liễu Dịch còn chưa nói xong, đột nhiên An Bình Đông đứng bật dậy như lò xo, xùy xùy mấy tiếng, chỉ thiếu nước đưa tay ra bịt miệng Liễu Dịch lại.
“Chủ nhiệm Liễu, cậu bớt nói mấy lời đó đi, chẳng lẽ cậu không biết là tuyệt đối không được nói mấy lời đó sao?” Anh ấy dùng ánh mắt khinh thường mà nhìn khuôn mặt đẹp trai đến mức người khác ghen tỵ của Liễu Dịch: “Đội cảnh sát hình sự bọn tôi với pháp y bọn cậu là châu chấu trên cùng sợi dây đó, nếu như có vụ án nào cần cậu tăng ca thì bọn tôi cũng không thoát được đâu.” Đa số các ngành nghề, nhất là mấy nghề như bác sĩ, y tá, cảnh sát, phòng cháy chữa cháy các kiểu đều có một nguyên tắc bất thành văn, đó là đừng có nói ra mấy câu kiểu “Hôm nay thật là rảnh quá”, một khi nói ra mấy lời kiểu đó thì thường có hiệu quả tức thì, nói cái gì sẽ đến cái đấy, rất nhanh sẽ bận cho tối mắt tối mũi. Liễu Dịch khẽ hừ một tiếng. Là một người đi du học về, anh chưa từng tin tưởng mấy thứ mê tín này. Nhưng mà anh cũng không đôi co với anh ấy, anh thuận miệng đổi đề tài: “Đúng rồi, cái vị mà anh hợp tác cùng đâu rồi? Sao không đến?” “À, cậu nói Tiểu Thích sao?” An Bình Đông ngẩng đầu lên, uống cạn tách trà xanh biếc, thơm ngát kia, sau đó chép chép miệng mấy tiếng: “Tối nay cậu ấy có chuyện, vừa xin về trước rồi.” Anh ấy tùy ý mà khoát tay: “Chỉ là đi ký một cái biên bản giao kết thôi mà, cần gì phải hai người đi cơ chứ.” “Hóa ra là cảnh sát Thích à? Vậy tên đầy đủ của cậu ta là gì?” Liễu Dịch thầm cảm thấy đáng tiếc, sau đó thuận miệng hỏi tên người hợp tác cùng với An Bình Đông. Từ ngày mưa bão mà Liễu Dịch gặp cậu cảnh sát mới đến ở hiện trường băm thây, anh đã có ấn tượng rất sâu sắc với cậu cảnh sát trẻ tuổi khôi ngô, tuấn tú đó. Dù sao một cậu thanh niên trẻ tuổi đẹp trai, dáng chuẩn như Thích Sơn Vũ là một tài nguyên rất hiếm thấy, mặc dù Liễu Dịch không định làm cái gì, nhưng được nhìn trai đẹp cho no mắt đã làm cho tâm tình người ta tốt hơn rồi. Nhưng đáng tiếc anh không có duyên với cậu cảnh sát Thích này lắm, đợt này An Bình Đông lên gặp anh mấy lần rồi, nhưng anh vẫn chưa được gặp cậu cảnh sát đẹp trai kia. “Cậu ấy tên là Thích Sơn Vũ.” An Bình Đông không biết Liễu Dịch đang suy nghĩ gì, rất thản nhiên mà trả lời: “Sơn Vũ ở trong sơn vũ dục lai phong mãn lâu*.”
*Gió thổi bão giông tố sắp đến. “Ồ.” Liễu Dịch gật đầu, thầm nghĩ cái tên thôi mà đã tràn đầy tình thơ ý họa rồi. Anh lại nhìn về phía An Bình Đông, nở nụ cười mà hỏi: “Sao nào, hôm nay cảnh sát An đến tìm tôi là có gì muốn dạy bảo đây?” “Không dám, không dám đâu.” An Bình Đông cười ha hả. “Thực ra tôi cũng không có việc gì nên đến chỗ cậu chém gió giết thời gian thôi. Dù sao cũng sắp tan làm rồi, bến xe bus số 315 ở đối diện Viện Nghiên cứu của các cậu, đợi lát nữa đến năm giờ thì tôi qua đó đi đến trường mẫu giáo đón con gái.” Dường như An Bình Đông hạ quyết tâm bám trụ Liễu Dịch đến khi nào tan làm, anh ấy cầm theo tách trà rỗng lấy bình trà của Liễu dịch mà rót đầy một tách trà, sau đó thư thả ngồi trên ghế tựa, gác chéo chân, tiếp tục tám chuyện với Liễu Dịch. “Đúng rồi, giám định chết rét kia của các cậu vào hai ngày trước đỉnh thật đấy.” “Ồ?” Liễu Dịch hào hứng: “Các anh điều tra xong vụ án đó rồi sao?” “Chưa đâu, không nhanh thế được.” An Bình Đông khoát tay, dừng lại một chút rồi thấp giọng, giả bộ thần bí mà nói: “Nhưng mà đứa con trai thứ hai của người chết đã nhận tội rồi, bố anh ta đúng là chết ở trong kho lạnh siêu thị nhà họ.” Liễu Dịch gật đầu. Kết quả giám định và suy luận về vụ án của mình đúng với sự thật làm anh cảm thấy rất thỏa mãn. “Nhưng mà đứa con trai thứ hai của người chết nói là bố cậu ta tự nhốt mình trong kho lạnh để tự sát, cậu ta chỉ đưa thi thể ra khỏi kho lạnh rồi để vào phòng làm việc thôi, sau đó đợi cho băng truyết trên thi thể tan đi thì cậu ta giả bộ phát hiện ra xác chết, rồi gọi cho 120.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]