Giang Hiểu Nguyên đã đi theo Liễu Dịch được mấy tháng, cậu ta đã khá hiểu về tính tình của của anh khi làm việc nghiêm túc. Cậu ta đoán chắc rằng ông chủ mình đã chắc chắn bảy, tám mươi phần trăm với kết luận của mình rồi, nhưng cậu ta không dám hối thúc cho anh nói, chỉ im lặng đợi đối phương nói ra đáp án.
Còn Lý Cẩn thì cho dù có ý với Liễu Dịch, nhưng dù sao cậu ta cũng chỉ là một tên sinh viên chưa tốt nghiệp, hơn nữa còn chỉ là một con gà mờ trong ngành này, nên lúc làm việc với mấy người có kinh nghiệm thâm niên thì cậu ta theo bản năng mà cảm thấy sợ hãi và tự ti. Cậu ta còn không dám thả một cái rắm, chỉ giả vờ như mình là một cái cọc gỗ, cố gắng làm mờ nhạt đi sự tồn tại của mình vì sợ Liễu Dịch còn định hỏi mình thêm vài câu nữa.
May là Liễu Dịch không định làm khó hai cậu nhóc, anh nói thẳng ra suy đoán của mình.
“Tôi cảm thấy Trương Ngụ bị chết rét.”
“Gì cơ?”
Hai người Giang Hiểu Nguyên và Lý Cẩn đồng thanh mà kêu lên.
“Vậy… vậy…”
Miệng Giang Hiểu Nguyên ở dưới lớp khẩu trang đã há tròn thành chữ “O”, cằm đã sắp trật khớp rồi.
Cậu ta cứng họng không thốt lên tiếng, có những lúc cậu ta rất muốn hỏi một câu rằng: “Ông chủ, rốt cuộc là anh đang nói đùa hay là não úng nước rồi?”
Phải biết là lúc này là tháng mười, hơn nữa còn ở miền nam Trung Quốc, cho dù là đã chuyển sang mùa thu như nhiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-giam-toi/1193241/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.