Cuối tháng tám, cây hoa quế xanh mơn mởn trong sân lớn của Viện Nghiên cứu và Giám định khoa học đã bắt đầu có những nụ hoa màu vàng nhạt đua nhau nở rộ. Khoa Giám định bệnh lý là một trong ba khoa lớn nhất của Viện nghiên cứu, một mình khoa này chiếm hết cả một tầng. Phòng chủ nhiệm của Liễu Dịch là căn phòng cuối cùng ở phía nam, từ cửa sổ phòng anh có thể nhìn thấy mấy cây hoa quế đang tươi xanh mơn mởn. “A, sắp đến tháng chín rồi…” Liễu Dịch ngồi sau bàn làm việc, một tay chống má mà nhìn ra mấy cây hoa quế tươi tốt trong sân, rồi lại nhìn về phía hư không xa xôi: “Lại đến mùa thu hoạch rau hẹ rồi… Không đúng, là mùa thu hoạch thực tập sinh…” “Khụ khụ khụ khụ!!” Nghiên cứu sinh của Liễu Dịch, Giang Hiểu Nguyên đang uống trà. Cậu ta vừa nghe thấy ông chủ nhà mình nói ra một câu vô trách nhiệm như vậy, lập tức phun hết trà ra ngoài, sau đó ho sặc sụa đến nỗi nước mũi bay bay. Khó lắm cậu ta mới ngừng ho khan lại, sau đó dùng ánh mắt tràn đầy sự bất mãn mà nhìn Liễu Dịch. Mặc dù lý lịch ông chủ này của cậu ta thì thấy vô cùng ưu tú. Học song bằng tiến sĩ Pháp y và Tâm thần học ở Đại học Dundee của Anh, vừa mới ba mươi tuổi đã lên được chức cao chót vót, trong tay nắm đề tài nghiên cứu khoa học cấp quốc gia. Nửa năm trước anh chuyển từ phòng công an tỉnh G sang đây, lập tức nhảy dù thẳng xuống chức chủ nhiệm Khoa Giám định bệnh lý của Viện Nghiên cứu. Hơn nữa Liễu Dịch còn rất đẹp trai, sức sát thương vô cùng lớn. Với thẩm mỹ của một tên trai thẳng như Giang Hiểu Nguyên, nếu như cậu ta được xem như là mặt mũi không đến nỗi nào, vậy thì ông chủ của cậu ta tối thiểu cũng phải là cấp độ anh tuấn khôi ngô như bước ra từ truyện cổ tích. Lúc trước ngày Liễu Dịch đến báo danh nhậm chức thì tin tức “Sắp có một anh chàng đẹp trai ngời ngời đến Khoa Giám định bệnh lý công tác” đã được tung ra. Đến thời gian cơm trưa hôm đó, toàn bộ mọi người thuộc mười hai tầng của Viện Nghiên cứu đều biết chuyện này, không có ai là không nghe danh anh. Nhưng mà Giang Hiểu Nguyên đã đi theo Liễu Dịch được mấy tháng rồi, cậu ta đã hiểu được tính cách thực sự của ông chủ này. Bình thường khi Liễu Dịch ở trước mặt người khác thì sẽ bày ra dáng vẻ lạnh lùng, cao ngạo, trên thực tế thì não anh là một thứ vô cùng khó thể hiểu được, lâu lâu cứ vào một thời điểm không giải thích được lại nói ra một số phát biểu kỳ lạ làm cho người ta sặc cả nước miếng, hình ảnh trí thức mà anh vất vả xây dựng đã bị phá hoại trong nháy mắt, phá sạch bét không còn lại một mảnh nào. “Nói thật thì mình thiếu người thật.” Nghe qua có thể thấy giọng điệu của Liễu Dịch vô cùng uất hận, anh liếc xéo Giang Hiểu Nguyên một cái, ánh mắt tràn đầy sự ghét bỏ: “Dù gì thì giờ tôi cũng chỉ có một mình cậu là thanh niên trai tráng thôi, trong phòng hồ sơ còn có tài liệu của ba mươi năm đấy, định khi nào đi thống kê?”
Gần đây Liễu Dịch đang làm một đề tài cần phải điều tra hết tài liệu giải phẫu trong vòng ba mươi năm trở lại, sau khi chọn được án hình sự ra thì so sánh kết quả khám nghiệm tử thi và kết quả cuối cùng của cảnh sát, nghiên cứu trình độ tương thích giữa hai bộ phận, cuối cùng tìm được nguyên nhân sai biệt. Nhìn qua thì công việc này có vẻ chỉ là lật chút tài liệu thôi, nhìn thì có vẻ rất đơn giản nhưng hàng năm Viện Nghiên cứu đều phải tiếp nhận một lượng lớn yêu cầu tư pháp về giải phẫu lại hoặc là phúc thẩm án hình sự, lật lại hồ sơ không chỉ vô cùng rườm rà mà còn khá tốn thời gian. Trước đây Liễu Dịch có đưa một pháp y Ngô từ thành phố bên cạnh qua đây, đầu tháng này vị pháp y đó vừa được điều đi phòng khác, giờ trong tay cậu chỉ còn mỗi một nghiên cứu sinh Giang Hiểu Nguyên mà thôi, suýt chút nữa thì anh không còn ma nào trong tay nữa rồi, nói ra thì có chút thảm. Hơn nữa để một mình Giang Hiểu Nguyên đi lật lại hồ sơ, thì chắc chắn không làm xong được, giờ anh phải tìm thêm một số người mới để lấp chỗ trống của Tiểu Ngô mới được. Anh đổi sang tay khác để chống cằm, nhướn mày mà thở ra một hơi thật dài: “Ngành nghề ít được quan tâm thật là khổ quá đi, Đại học Y khoa vùng bên thì đến bổ sung người liên tục, vừa có lứa nào thì tiếp tế lứa đấy. Chỗ chúng ta thì hay rồi, một năm Đại học Y khoa Hâm Hải chỉ có một lớp sinh viên, chia đến chỗ chúng ta giỏi lắm còn được mười người, khoa nào cũng muốn cướp đi…” “Khụ.” Giang Hiểu Nguyên hắng giọng một cái, cắt đứng tràng than thở của ông chủ nhà mình: “Tôi nghe nói là hôm nay thực tập sinh mới sẽ đến.” Cậu ta dừng lại một chút: “Tính toán thời gian thì chắc đã đến báo cáo rồi.” “Thật sao?” Liễu Dịch nghe thấy những lời này, hai mắt lập tức sáng rực, nhưng vẫn chưa đứng dậy mà ấn một chân xuống đất, mông đẩy chiếc ghế xoay, “vèo” một cái đưa cả người cả ghế đến bên bức tường thủy tinh ngăn cách, lúc anh nhìn xuyên qua kẽ hở để ngó ra ngoài, từ động tác đến biểu cảm đều vô cùng sinh động, thể hiện rõ sự “vươn đầu ngóng trông”. Quả nhiên mấy phút sau, một cậu thanh niên lạ mặt mặc áo choàng trắng đang lo sợ thấp thỏm mà đi trên hành lang, trong tay còn cầm theo một tờ giấy, cậu ta ngó ngang ngó dọc, vừa đi vừa ngó biển số trên các cánh cửa, giống như là đang suy nghĩ tiếp theo phải làm cái gì. “Ừm, không tồi, nhìn dáng vẻ rất có tinh thần đấy.” Liễu Dịch quan sát kỹ người nghiên cứu sinh sắp rơi vào trong tay cậu, hài lòng mà nhếch môi, nụ cười gian xảo giống hệt sói đuôi to. Nói xong thì anh vỗ tay cậu học sinh cưng của mình: “Đi đi, đưa đứa bé đáng thương ngoài kia vào đây cho tôi xem đi.” Giang Hiểu Nguyên vội vàng vắt giò lên cổ mà chạy ra ngoài, dẫn cậu thực tập sinh mới đang lưỡng lự ngoài hành lang đến trước mặt ông chủ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]