Gần cuối năm, Vinh Quang tràn ngập ánh sáng vui mừng.
Trương Khiêm nửa chết nửa sống nằm trên sô pha, tay ném di động, nằm vật trên sô pha cười to: “Ha ha ha, Quan đại ảnh đế bị nhét bộ phim phải chạy tới sa mạc đóng phim, xứng đáng! Ai bảo hắn ngày nào cũng ở công ty nhàn nhã lúc ẩn lúc hiện!”
Triệu Tri đứng dậy, bắt đầu thu thập đồ vật: “Mẹ vợ tôi năm nay tới thành phố B ăn tết, hôm nay bay, tôi đi đón bà, thuận tiện mang người nhà đi ăn cơm tối, cậu giúp tôi làm nốt mọi việc, cảm ơn, tôi đi trước.”
“…”
Cửa phòng bị đóng lại, môi Trương Khiêm run rẩy nhìn đống tài liệu dầy đặc trên bàn công tác, kêu rên, nhặt di động lên và gọi điện thoại:
“Chu Nhi ơi … Cứu ——”
Tút ——
Điện thoại vô tình bị cắt đứt.
Hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn di động, sau đó giận dữ đấm sô pha: “Cầm thú! Bắt nạt kẻ cô đơn! Không phải người! Một đám cặn bã!”
“Sao vậy anh?” Dư Sơ Lâm nhìn Lương Chu, ánh mắt liếc qua di động của hắn: “Ai gọi vậy, có vẻ tìm anh gấp, điện thoại rung lâu như vậy.”
Lương Chu bình tĩnh treo điện thoại và tắt nguồn di động, nói: “Không có gì, giới thiệu bảo hiểm, bài tập của em còn bao nhiêu?”
“Còn bốn bài thi, hai bài vật lý, hai bài hóa học, một bài văn dài môn ngữ văn… Các bài khác em đều làm xong rồi.” Hắn liếc nhìn một chồng bài tập nghỉ đông, trong lòng tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-giam-ho/2896833/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.