Sau khi đã có quyết định trong lòng, nỗi nhớ nhung vốn đang bị đè ép liền cuồn cuộn dâng lên.
Dư Sơ Lâm chạy tới phòng Lương Chu ngồi thật lâu, rốt cuộc cũng lấy hết cam đảm, trở về phòng cầm di động gọi điện thoại cho Lương Chu.
Vẫn như cũ là tắt máy.
Hắn nhíu mày, gấp gáp đi đến công thi nhưng nữ thư ký cũng không biết ông chủ đi đâu. Rơi vào đường cùng, hắn gọi điện thoại cho Trương Khiêm, kết quả đối phương vừa nghe thấy cái tên Lương Chu thì tức giận đến gào to lên, mở miệng quở trách ông chủ vô nhân tính, làm ông chủ mà phủi tay quá lớn, hắn càng nghe càng hắc tuyến. Cuối cùng vẫn là Triệu Tri thành thục đáng tin cậy nhất cho hắn một cái địa chỉ, hắn lên mạng lục lọi, nơi đó hóa ra là nội thành cổ kính thành phố S.
Thành phố S, đây không phải là nơi Lăng Xuân thường xuyên ngây ngốc ở đó sao? Hắn ngẩn người, lại gọi điện thoại cho Lăng Xuân nhưng kết quả là không có ai nhận.
Tìm người sao mà khó như vậy… Hắn buông di động, nhìn địa chỉ ghi trên tờ giấy, thở dài.
10 giờ tối, Lăng Xuân gọi điện thoại lại.
“Tiểu Dư, em gọi điện thoại tìm anh có chuyện gì vậy?”
Giọng nói Lăng Xuân có chút thấp, có vẻ rất mệt mỏi, Dư Sơ Lâm do dự một lúc thì hỏi: “Lăng đại ca, anh em gần đây có liên lạc với anh không?”
“Anh em á?” Giọng nói Lăng Xuân chợt cao lên, yên lặng một hồi, hàm hồ nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-giam-ho/2896809/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.