Dựa vào chút ký ức mơ hồ của mình để tìm được nhà, tâm tình Dư Sơ Lâm trầm trọng đứng ở cửa nhà, hắn lấy chìa khóa dự phòng từ dưới chậu hoa cũ bên góc tường và mở cửa đi vào.
Tất cả đều đều không khác với trí nhớ, từ đời trước đến đời này, cũng đã mười mấy năm không trở lại. Trên đồ đạc đều có một tầng bụi, bức màn được kéo kín làm cho phòng khách có vẻ âm u. Hắn xoay người đi tới trước cửa phòng của mẹ hắn, hít sâu, chậm rãi đẩy cửa đi vào.
Mẹ hắn yêu thích nhất là khăn trải giường thiển sắc, trên tủ giường có một khung ảnh, trong ảnh chụp một phụ nữ xinh đẹp đang ôm một hài tử hai ba tuổi, cười rất hạnh phúc. Tuy rằng không có cha, nhưng hai mẹ con hắn sinh hoạt vẫn luôn hòa thuận hạnh phúc.
Ôm khung ảnh vào lồng ngực, hắn dựa giường ngồi xuống, ngửi mùi hương quen thượng từ trên ga giường, rồi lại nhìn bụi bặm bay lượn mơ hồ trong không khí, hắn xuất thần. Tủ quần áo hé mở, lộ ra y phục thường mặc của mẹ hắn, mép giường còn có đôi dép lê bình thường màu vàng, đây chính là màu sắc mẹ hắn thích nhất.
Đặt tay lên mắt, hắn thật sau mới phun ra một từ, ngực phập phồng, hô hấp khó khăn không thể thấy sự nghẹn ngào.
Hắn thật sự đã trở lại, thật tốt.
Đem quét dọn một lần từ trong ra ngoài mấy giờ đồng hồ, hắn lau mồ hôi, định dọn quần áo chuẩn bị đi tắm.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên khiến hắn sửng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-giam-ho/138983/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.