Edit: Điềm Điềm
***********************
Trác Viễn Hàng và Hàn Xương mặc dù không rõ trong hồ lô Trác Duyên bán thuốc gì, nhưng vẫn mang theo cặp sách đi theo bên cạnh cậu.
Trác Duyên rất nổi tiếng ở trường, tướng mạo của cậu thật sự quá tốt. Mới mười sáu tuổi, cậu cao gần một mét tám, đồng phục học sinh rộng thùng thình mặc trên người cậu không những không luộm thuộm, ngược lại còn mặc thành một loại thời trang. Hơn nữa gia cảnh cậu giàu có, thành tích cao, bởi vậy đã trở thành “nam thần” trong lòng rất nhiều cô gái.
Đương nhiên, Trác Duyên mười sáu tuổi vì hào quang này mà cảm thấy lâng lâng, nhưng Trác Duyên hai mươi sáu tuổi lại không thèm để ý những thứ hư vô mờ mịt này nữa. Nếu như lấy đi hào quang trên người cậu, cậu hiện tại không là gì cả.
Vừa tan học, trong trường còn có rất nhiều học sinh, Trác Duyên đeo cặp sách đi về phía cổng trường. Nếu như là trước kia cậu nhất định sẽ một tay cầm dây đeo cặp sau đó khoác lên một bên vai, mà tay còn lại đút vào trong túi quần. Nhìn chung quanh, trong trường có không ít nam sinh như vậy, ngay cả Hàn Xương bên cạnh cậu cũng như vậy. Nhưng hôm nay trong mắt người khác cậu lại có một chút thay đổi, không còn kiêu ngạo như trước kia, mà là quy củ đeo cặp sách trên lưng, hai tay vuông góc ở một bên ống quần, trông giống như là một học sinh cực kỳ ngoan ngoãn.
Hàn Xương từ trên xuống dưới đánh giá cậu một chút: “Tớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-giam-ho-xin-phe-chuan/2487750/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.