Edit: Điềm Điềm
***********************
Lúc từ nghĩa trang trở về, Trác Duyên rất im lặng, biểu hiện có chút bén nhọn vì bị giết rồi sống lại trong lòng cũng dần dần tiêu tan. Hiện tại, cậu đầu đinh, mặc áo sơ mi trắng bằng cotton ngắn tay cùng với quần dài rộng màu đen, trên ngực trái áo sơ mi còn có huy hiệu trường học, nghiễm nhiên là một bộ dáng học sinh ngoan hiền.
“Ngày mai thứ bảy, tôi sẽ cho người tới đón cậu, cậu chuyển đến chỗ tôi.” Lục Kinh là một người có tinh thần trách nhiệm rất cao, từ thời điểm quan hệ giám hộ của bọn họ được xác định, Trác Duyên đã trở thành người anh muốn bảo vệ, chính xác mà nói, là người muốn giám hộ.
“Cám ơn anh, nhưng mà, tôi tin tưởng anh sẽ cảm thấy thoải mái khi một mình, tại sao chúng ta không để cho nhau sống thoải mái hơn?” Trác Duyên sớm đã quen với cuộc sống một mình, đột nhiên can thiệp vào thế giới của một người khác, cậu sẽ cảm thấy không được tự nhiên. Huống chi, Lục Kinh nhìn qua không phải là người dễ ở chung, người này quá mức cường thế, chuyên quyền, cứng nhắc, Trác Duyên tỏ vẻ thưởng thức khi làm đối tác, nhưng sống cùng một chỗ, vẫn là thôi đi.
“Mẹ tôi…”
“Chuyển qua là được rồi.” Trác Duyên nhanh chóng ngăn cản lời Lục Kinh muốn nói ra: “Nhưng anh không thể can thiệp vào bất cứ chuyện gì của tôi, ví dụ như chuyện về kiểu tóc. Hơn nữa, loại chuyện uy hiếp này vẫn nên làm ít mới tốt, tổn hại uy danh của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-giam-ho-xin-phe-chuan/2487733/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.