Edit: Điềm Điềm
***********************
“Trác Duyên, có người tìm!” Cậu còn chưa kịp hỏi rõ tình huống của Đỗ Dần, đã nghe trước cửa phòng học có người gọi mình.
Cậu ngẩng đầu nhìn lại, Trác Viễn Hàng đang ngược sáng đứng ở cửa, nhìn mình cười, cực kỳ giống một người anh trai ôn hòa thân thiện.
Trác Duyên từ chỗ ngồi đứng dậy, chậm rãi đi bộ đến hành lang bên ngoài lớp học, hai tay đặt trên hàng rào, Trác Viễn Hàng còn chưa mở miệng đã bị tiếng nhảy nhót trên hành lang đối diện cắt đứt.
Tạo hình của tòa nhà giảng dạy tương tự như tứ hợp viện, ở giữa là sân thượng, cho nên Trác Duyên vừa xuất hiện ở hành lang, một đám nữ sinh đối diện hành lang đều đang che miệng cười trộm, đều nhìn về phía này.
Trác Duyên cảm thấy những cô gái này rất đáng yêu, nên cười với các cô, khiến cho đối diện vang lên một trận hoan hô, tiếp theo cậu hỏi Trác Viễn Hàng: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Trác Viễn Hàng nhẹ nhàng nhíu mày, nhìn qua giống như là rất lo lắng cho Trác Duyên: “A Duyên, hôm qua người tìm em ở cổng trường là ai? Làm thế nào em lại có thể lên xe của một người lạ? Chú và dì vừa đi, nếu em lại xảy ra chuyện, vậy phải làm sao bây giờ? Em có biết tối qua cả ba mẹ anh đều lo lắng cho em không?”
Nếu cậu thật sự xảy ra chuyện, chỉ sợ Trác Tường còn vui hơn bất cứ ai mới đúng?
Trác Duyên không khỏi lộ vẻ ấm ức: “Anh, anh nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-giam-ho-xin-phe-chuan/2487729/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.