Edit: Điềm Điềm
***********************
Tống Nham chưa từng nghĩ tới mình chẳng qua là tới đón người, kết quả lại dính vào vụ án gây thương tích.
Nhưng ai bảo Trác Duyên bây giờ là người nhà của Lục Kinh chứ? Huống chi, đứa nhỏ này còn rất hợp khẩu vị y, đi cục cảnh sát thì đi cục cảnh sát.
Ba người đi tới chi cục cảnh sát huyện, Hàn Xương lưu luyến từ trên xe đi xuống, vừa ra liền cảm giác bị mặt trời nướng cháy, cả người đều sắp bốc khói.
“Yến Tử, anh Tống đi thôi, chúng ta đi tìm ba tớ.”
Hầu hết các sĩ quan cảnh sát trong cục đều biết Hàn Xương, thấy hắn đến, còn mang theo hai gương mặt mới, tướng mạo đều tốt, khí chất bất phàm, không khỏi hỏi: “Tiểu Xương, em tới tìm ba sao? Hai người này là?”
“He, bọn họ đều là bạn của em, trước không nói cái này. Buổi sáng, ngõ cũ bên kia không phải xảy ra chuyện sao? Chúng em đến vì chuyện này.”
Cảnh sát gật đầu: “Ba em đang thẩm vấn học sinh kia bên trong, vừa rồi chúng tôi cũng ghi chép cho nhân chứng, các cậu tới đây là…”
“Chúng tôi cũng là nhân chứng, và chúng tôi muốn nộp bằng chứng.” Trác Duyên nhìn Tống Nham ở một bên: “Camera hành trình trên xe của anh ta có khả năng chụp lại cảnh tượng lúc đó, chúng tôi cho rằng chuyện này có thể sẽ có lợi cho tiến triển của vụ án.”
Cậu nói xong, cảnh sát liền lộ ra kinh hỉ: “Thật tốt quá, chúng tôi từ trong biên bản quả thật không tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-giam-ho-xin-phe-chuan/2487715/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.