Edit: Điềm Điềm
***********************
Thỏa mãn ăn cơm xong, Vương Thành tranh vào phòng bếp rửa chén, Trác Duyên và Hàn Xương ngồi trên sô pha, Tống Nham thì híp mắt tựa vào sô pha quan sát Lục Kinh.
Quen biết Lục Kinh nhiều năm như vậy, y tự xưng vẫn có chút hiểu rõ Lục Kinh, chẳng qua, đây là lần đầu tiên y phát giác được Lục Kinh khác với trước kia.
“Trác Duyên.” Lục Kinh bỗng nhiên mở miệng, ánh mắt dừng trên gương mặt sạch sẽ của Trác Duyên, vẻ mặt tuy lãnh đạm, nhưng giọng nói lại nhu hòa một chút: “Điện thoại di động trên bàn học là của cậu, bên trong đã có số điện thoại của tôi, có chuyện gì thì gọi cho tôi, nếu không biết dùng, lát nữa tôi sẽ dạy cậu.”
Phần ý tốt này của Lục Kinh Trác Duyên tiếp nhận: “Cảm ơn.”
Hàn Xương ở một bên hâm mộ nói: “Yến Tử, điện thoại di động nha, tớ cũng chưa từng sờ qua.”
Trác Duyên cười cười: “Lát nữa dẫn cậu đến phòng cho cậu sờ, ha ha.” Cậu sinh ra rất đẹp, nhiều nhất chỉ là mỉm cười với Lục Kinh, nhưng đối mặt với Hàn Xương, cậu lại cười rất vui sướng. Lục Kinh nhìn nụ cười của cậu, thế nhưng cảm thấy có chút cảm giác mất mát khó hiểu.
Lục Kinh hai mươi hai tuổi, nói cho cùng, vẫn là một người trẻ tuổi, mặc dù bề ngoài thâm trầm ổn trọng hơn nữa, nội tâm vẫn có chút chưa trưởng thành, chỉ là bị anh đè nén mà thôi.
Trác Duyên từ vẻ mặt của anh cũng không nhìn ra mảy may, vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-giam-ho-xin-phe-chuan/2487708/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.