Edit: Điềm Điềm
**********************
Từ tối hôm đó sau khi Lục Kinh đón cậu về nhà, Trác Duyên cho đến khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ cũng chưa từng gặp Lục Kinh.
Buổi sáng Lục Kinh dậy rất sớm, mỗi buổi sáng Trác Duyên dậy, bữa sáng đều đã chuẩn bị xong, nhưng Lục Kinh đã rời khỏi nhà. Mỗi đêm khi Trác Duyên ngủ, Lục Kinh vẫn chưa về. Cứ như vậy, hai người căn bản cũng không có cơ hội gặp mặt.
Trác Duyên luôn có cảm giác Lục Kinh đang cố ý trốn tránh cậu, loại cảm giác này rất kỳ lạ, kỳ lạ đến mức chính cậu cũng phải phỉ nhổ chính mình.
Nhưng mà cậu cũng không có nhiều tâm tư để mà để ý tâm tình Lục Kinh. Kỳ thi cuối kỳ kết thúc báo hiệu kỳ nghỉ hè sắp tới, kỳ nghỉ hè hai tháng, cậu phải sử dụng thật tốt.
Buổi sáng đầu tiên của kỳ nghỉ hè, lúc Trác Duyên tỉnh lại đã sáu giờ, Lục Kinh đã sớm không thấy bóng người. Cậu rửa mặt xong, thấy phòng bếp trước sau như một là cháo, trên nồi hấp còn có bánh bao, trong lòng nhất định không có khả năng không cảm động. Dù sao Lục Kinh khi công việc bận rộn có thể làm được đến đây đã rất không bình thường.
Cậu vừa ăn cơm vừa gọi điện thoại cho nhà Hàn Xương, là Trương Lệ nhận điện thoại.
“Alo, ai vậy?”
Lúc này Trác Duyên mới nhớ đến số điện thoại hiện tại của mình dì Trương chưa từng thấy qua.
“Dì Trương, con là Tiểu Duyên,Tràng Tử thức chưa ạ?”
Trương Lệ nghe ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-giam-ho-xin-phe-chuan/2487688/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.