Edit: Điềm Điềm
***********************
Trác Duyên kỳ thật không phải quá thích uống rượu, cậu chỉ cảm thấy vui vẻ mà thôi.
Thấy Lục Kinh đặt bình rượu xuống, cậu hơi sửng sốt, lại vì nửa chén rượu vừa rồi mà có chút mông lung, trên khuôn mặt trắng nõn nổi lên một vệt đỏ ửng: “Anh thật sự cho tôi uống à?”
Lục Kinh gật đầu, cũng rót cho cậu một chung rượu: “Uống đi.”
Trác Duyên ngơ ngác nhìn chung rượu kia vài giây, sau đó liền đưa tay bưng lên, đặt ở trước mũi ngửi một hơi, nhíu mày: “Khó ngửi quá.”
Thật sự là uống say rồi, không dễ ngửi còn đòi rượu uống, Lục Kinh trong lòng bật cười.
“Không dễ ngửi thì đừng uống.” Anh vừa nói vừa làm ra tư thế muốn lấy lại chung rượu trong tay Trác Duyên, lại bị Trác Duyên trốn tránh.
“Tôi lại muốn uống.” Cậu ngẩng đầu lên uống ừng ực chung rượu xuống bụng, uống xong còn nhìn Lục Kinh cười ngây ngô, con ngươi Lục Kinh càng thêm nặng nề.
Lục Khải cũng nhìn ra Trác Duyên say, đúng lúc cơm cũng ăn xong, Hoắc Quân còn cần nghỉ ngơi sớm, Lục Khải liền cùng Hoắc Quân đi về phòng.
“Tiểu Duyên giao cho con chăm sóc đó.” Hoắc Quân còn cố ý dặn dò Lục Kinh một câu.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người Trác Duyên và Lục Kinh. Lục Kinh nhìn Trác Duyên ngã trên sô pha đang mơ mơ màng màng, sắc mặt ửng hồng, trong lòng thở dài một hơi. Rõ ràng tửu lượng nát như vậy còn muốn uống rượu, thật sự là…
Nhưng không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-giam-ho-xin-phe-chuan/2487666/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.