Trong phòng chỉ còn mỗi nhân tình của Trần lão đại là vẫn còn sống, ả đang ngã ngồi trên mặt đất khóc sướt mướt.
Chung Hàn hoàn toàn không quan tâm, lạnh lùng ra lệnh: “Thẩm Xuyên, xử lý sạch sẽ.”
“Vâng, Hàn gia.”
Chung Hàn ngậm điếu thuốc, hít một hơi sâu rồi chậm rãi nhả ra khói trắng làm nhạt đi lệ khí trong mắt hắn. Sau khi khói tan đi chỉ còn lại một ánh mắt bình thản.
Yến Giác xuất thần nhìn hắn.
“Yến thiếu bị dọa rồi?” Chung Hàn phà một hơi khói về phía Yến Giác, cong môi trêu chọc.
Yến Giác hơi sặc, y không thích nhưng không né tránh, nhíu mày lắc đầu.
Chung Hàn cười cười, dời điếu thuốc ra chỗ khác.
Yến Giác nhìn Chung Hàn rồi chỉ chỉ vào mặt mình: “Trên mặt anh có vết bẩn.”
Chung Hàn không động, chỉ lẳng lặng nhìn y.
Yến Giác nghĩ Chung Hàn không nghe rõ nên lặp lại lần nữa: “Mặt anh có chỗ bị lem rồi kìa.”
Chung Hàn vẫn không nhúc nhích.
Tầm mắt hai người chạm vào nhau, Yến Giác tự giác chủ động ngồi xổm xuống, đưa tay ra lau cho hắn.
Nơi đó chỉ dính vài giọt máu có thể là do lúc nãy nổ súng, lau một chút là xong. Thế nhưng Yến Giác lại thật sự nghiêm túc lau đi lau lại khiến vết máu hoàn toàn biết mất nhưng tầm mắt của y vẫn dừng ở trên mặt người đàn ông này.
Chung Hàn cười khẽ: “Đang nhìn gì thế?”
Yến Giác: “Nhìn anh.”
Chung Hàn nhướn mày: “Ồ?”
“Rất đẹp trai.” Yến Giác dời tay đi, đứng dậy, thành thật cường điệu lên: “Thật sự rất đẹp trai.”
“Ha ha.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-giam-ho-wy-tu-mach/199636/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.