Chung Hàn thay một bộ đồ ngủ mới, tóc tai ướt đẫm, bộ dạng dường như là vừa mới tắm xong. Yến Giác đột nhiên nhớ tới hình ảnh dâm mỹ vừa nãy, lúng ta lúng túng ho nhẹ một tiếng.
Chung Hàn một tay lấy khăn lông lau tóc, một tay điều khiển xe lăn liếc nhìn Yến Giác, thuận miệng hỏi: “Có việc?”
“…Vâng.”
“Cho dù có việc đi chăng nữa thì cũng không nên quấy rầy đêm xuân của người khác chứ. Yến Giác, vấn đề lễ phép tôi nghĩ cậu phải hiểu rõ.”
Yến Giác trầm mặc vài giây, nhàn nhạt mở miệng: “Đó là người phụ nữ của anh sao?”
Chung Hàn: “Có thể xem là thế.”
“Nhưng cô ả vừa mới câu dẫn tôi.” Yến Giác lấy danh thiếp ra, ánh mắt lóe lên tia khiêu khích: “Danh thiếp đây.”
Chung Hàn nhướng mày: “Nếu tôi là cậu thì tôi sẽ trộm lưu giữ nó để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.”
“Nhưng tôi vĩnh viễn sẽ không cần.” Yến Giác làm trò trước mặt Chung Hàn đem danh thiếp xé nát rồi ném vào sọt rác bên cạnh.
Chung Hàn chả mảy may để tâm, hắn mệt mỏi ngáp một cái, mang theo giọng mũi hỏi: “Còn có chuyện khác sao?”
“Anh đã nói có thể giúp tôi.”
Chung Hàn rốt cuộc cũng nổi lên chút hứng thú, tay chống trán tao nhã cười: “Tôi cũng nói qua tôi không làm chuyện lỗ vốn, cậu muốn dùng thứ gì để trao đổi đây?”
“Tôi không có thứ gì quý giá…” Yến Giác khẽ cắn môi, nặng nề nói: “Trừ chính bản thân ra thì cái gì cũng không có. Nếu Hàn gia anh trợ giúp tôi, vì anh tôi đều nguyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-giam-ho-wy-tu-mach/199633/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.