Mấy ngày sau, Chung Hàn trở nên rất bận rộn, thường xuyên đi sớm về trễ. Nguyên một ngày Yến Giác đều không thấy mặt hắn lần nào. Điều này đối với Yến Giác mà nói thì là chuyện tốt. Đương nhiên, Chung Hàn không gõ cửa phòng y nữa, trừ đêm đầu tiên ra thì mỗi ngày trước khi ngủ đều là hầu gái đưa sữa cho y. Một chút mất mát kì lạ đột nhiên sinh ra khiến Yến Giác rất khó hiểu. 
Có lẽ là do Chung Hàn đã phân phó qua nên cấp dưới hay người hầu trong nhà đều cung kính với Yến Giác, nghiễm nhiên đem y hầu hạ giống như chủ nhân thứ hai vậy. 
Vào ngày khai giảng, Chung Hàn vẫn như cũ không có xuất hiện. Yến Giác ăn sáng đơn giản rồi ngồi xe chuyên dụng đi tới trường học. 
Tài xế là Thẩm Xuyên, trợ thủ đắc lực của Chung Hàn. Thẩm Xuyên mặc một thân âu phục đen ngồi nghiêm chỉnh ở vị trí lái xe, sống lưng thẳng tắp mang theo sự thành thục không hợp tuổi. 
Yến Giác nhìn ra ngoài cửa sổ, dùng khóe mắt trộm liếc Thẩm Xuyên, chống cằm giả vờ lơ đãng hỏi: “Ngài Chung gần đây rất bận sao?” 
Thẩm Xuyên mắt nhìn thẳng, tích chữ như vàng: “Đúng.” 
Yến Giác tiếp tục hỏi: “Bận chuyện gì vậy?” 
“Không thể nói.” 
“Vậy bận tới khi nào mới xong?” 
“Không biết.” 
Yến Giác hơi tăng thêm ngữ khí: “Chẳng lẽ tôi không thể biết chuyện gì về người giám hộ của tôi sao?” 
Thẩm Xuyên nhìn vào gương chiếu hậu, bình tĩnh nói: “Không rõ lắm.” 
Yến Giác xem như hoàn toàn từ bỏ, lòng dạ chẳng yên dựa ra sau, nhắm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-giam-ho-wy-tu-mach/199631/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.