Đường Hâm bị hắt nước lạnh tỉnh.
Cậu ta đã không nhớ nổi mình đã ở đây bao nhiêu ngày. Hạ Viêm Tu không sử dụng khổ hình với cậu ta, chỉ là nhốt cậu ta ở nơi không thấy ánh sáng, loại phương pháp đặc thù này đang tàn phá ý thức cậu ta. Mấy ngày nay Đường Hâm chưa ăn cơm, chỉ dựa vào lượng nước ít ỏi để duy trì, nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì cậu ta sắp không chống cự nổi nữa.
“Nghĩ kỹ rồi sao?”
Đột nhiên xuất hiện thanh âm cùng ánh sáng làm cậu ta không kịp phản ứng, cậu ta híp mắt lại né tránh tia sáng.
“Còn nhớ tao không?” Mục Thịnh Thần mặc thân trang phục màu trắng không nhiễm hạt bụi, đôi tay đút trong túi, nghiêng người đứng.
Đường Hâm phản ứng vẫn còn chậm chạp. Đầu tiên cậu ta lắc đầu, qua hồi lâu lại gật gật đầu.
Mục Thịnh Thần cảm thấy không sao: “Có nhớ hay không đều giống nhau.”
Mấy ngày Yến Giác mất tích, hắn ta hối hận không thôi. Nếu lúc đó không phải hắn ta tùy hứng cố ý chuốc say chính mình cũng sẽ không để đối phương tìm được sơ hở bắt lấy Yến Giác. Tuy Chung Hàn chưa từng oán trách hắn ta nhưng chính hắn lại cảm thấy hối hận khôn cùng, thề muốn nghiêm trị hung thủ.
“Hỏi mày lần cuối.” Mục Thịnh Thần đi tới, cười ngạo nghễ nhìn Đường Hâm: “Có giải trừ ám chỉ cho Yến Giác không?”
Đường Hâm đã sớm nghĩ kỹ rồi, dù có giải trừ ám chỉ cho y thì Chung Hàn vẫn sẽ không bỏ qua chính mình. Nếu như thế, không bằng cá chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-giam-ho-wy-tu-mach/1330105/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.