Bữa sáng rất phong phú, kiểu Trung kiểu Tây đều đủ. 
Lúc Yến Giác đi ra, Đường Hâm đang ở trong phòng bếp chiên trứng. Cậu ta mặc tạp dề, cột hơi chặt eo để lộ vòng eo mảnh khảnh. Đường Hâm một tay khuấy nồi một tay lật trứng, cả người tản ra hương vị ở nhà. Chảo chiên hơi lắc tung trứng lên cao rồi lưu loát hạ xuống. 
“Yến Giác, mau tới ăn cho nóng.” Đường Hâm nghiêng mặt nói. 
Yến Giác ngồi xuống: “Được, cảm ơn.” 
“Giữa chúng ta còn nói cảm ơn sao?” Đường Hâm oán trách một câu, tắt bếp rồi bưng dĩa trứng lên. 
Những lời này là thật, cậu ta không hy vọng Yến Giác khách sáo với cậu. Từ ngày bắt đầu thôi miên tới giờ đã qua một tuần, kết quả không phải không tốt nhưng không đạt tới kết quả cậu ta muốn. Yến Giác đã quên Chung Hàn nhưng lại không chuyển tình yêu đó lên người cậu ta, mặc dù tiếp nhận sự nhật mình là người yêu của y nhưng trong lòng cùng tâm lý sinh ra mâu thuẫn. Yến Giác đối với cậu ta nho nhã lễ độ, giống như đang tiếp xúc với người xa lạ chứ không phải người yêu, ngay cả tiếp xúc thân thể cũng không có, mỗi lần cậu ta muốn tới gần y đều cố gắng kéo dài khoảng cách. 
Đường Hâm nhấp miệng, xoay người đặt một ly sữa tới trước mặt Yến Giác, hơi mỉm cười. 
“Cảm…” 
Từ ơn chưa thoát ra miệng, Yến Giác đã dừng lại. Y nhìn chằm chằm ly sữa màu trắng ngà, ngơ ngác phát ngốc. 
Trong lồng ngực tựa như có thứ gì đó chậm rãi trào ra khiến y sinh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-giam-ho-wy-tu-mach/1330101/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.