Chương trước
Chương sau
Ngày dài trôi nhanh, mới đó mà đã sắp tới sinh nhật của Hắc phu nhân rồi. Yến Giác đã chuẩn bị sẵn quà tặng và về nước trước một ngày, còn cố ý dẫn theo Đường Hâm cùng tham dự yến hội.
Phong cách yến hội trước sau đều là trang phục xa hoa, Hắc phu nhân mặc trang phục lộng lẫy cùng nụ cười cao ngạo được trai gái vây quanh.
“Ui, cậu tới rồi à?” Đỗ Minh Nghị bước tới, nâng ly rượu lên chào Yến Giác.
Yến Giác cười: “Sinh nhật của Hắc phu nhân sao tớ có thể không tham gia chứ?”
Đỗ Minh Nghị chép miệng: “Tớ thấy cậu tới đây là để yêu đương vụng trộm chứ nào tới chỉ để uống rượu.”
Yến Giác không tỏ rõ ý kiến, cười hỏi: “Sao cậu không đi cùng Hắc phu nhân?”
Đỗ Minh Nghị hấp háy mắt: “Tớ không định tự rước nhục vào mình, cô sẽ chê tớ phiền phức. Đúng rồi, người này là?”
Yến Giác nghiêng người: “Đường Hâm, lúc trước đã nói cậu rồi.”
Đỗ Minh Nghị khoa trương ‘ồ’ một tiếng, vươn tay: “Nghe danh đã lâu, tôi là bạn của Yến thiếu, Đỗ Minh Nghị.”
Biết được Yến Giác đã từng nhắc tới mình, Đường Hâm càng thêm khẩn trương. Cậu ta trộm chà lòng bàn tay lên quần rồi mới bắt tay Đỗ Minh Nghị: “Chào Đỗ thiếu, tôi là Đường Hâm.”
Đỗ Minh Nghị cười ha hả rút tay về: “Cậu không nói tớ còn tưởng là Nhu Nhu, tiểu bảo bối của cậu chứ.”
Yến Giác cười khẽ, mặc kệ Đỗ Minh Nghị miệng tiện, từ người hầu lấy một ly rượu nhấp môi.
Đỗ Minh Nghị thấy không chọc được Yến Giác thì chuyển mục tiêu sang Đường Hâm yếu ớt, hoàn toàn không có sức chống cự khiến cậu ta đỏ bừng từ đầu đến chân. Cuối cùng Yến Giác cảm thấy ồn ào mới mở miệng cắt ngang: “Đỗ đại thiếu đâu? Sao không thấy anh ta tới dự?”
“Đi công tác!” Đỗ Minh Nghị vênh mặt, cười ha hả sung sướng: “Tớ rốt cuộc cũng giành được tự do mấy ngày rồi! Ha ha ha!”
Yến Giác vô tình tạt một gáo nước lạnh: “Đừng cao hứng quá sớm! Cậu có tin là nhất cử nhất động của cậu đều bị anh cậu nhìn thấy hết không? Chỉ cần cậu làm ra chuyện có lỗi nhất định sẽ bị trừng phạt thê thảm.”
Đỗ Minh Nghị ôm cánh tay run lên: “Trời đựu! Cậu đừng dọa tớ sợ chứ!”
Yến Giác nhún vai: “Không tin cậu có thể thử khiêu chiến quyền uy của Đỗ đại thiếu.”
Đỗ Minh Nghị bĩu môi, vẻ mặt nghiêm túc truy lùng xung quanh xem ai là người của anh hai mình.
“Này, Yến tổng chú ý! Mẹ nuôi của cậu tới.” Đỗ Minh Nghị nghiêng người nhỏ giọng nhắc nhở, trong ánh mắt ngập tràn niềm vui sướng khi thấy bạn gặp họa.
Yến Giác nghe theo hướng Đỗ Minh Nghị chỉ, quả nhiên ở cửa lớn xuất hiện thân ảnh của Chung Hàn. Hắn vẫn ngồi xe lăn như cũ, bên cạnh là Sở Du Kỳ, sau lưng là Thẩm Xuyên mặt lạnh.
Tầm mắt Yến Giác dừng ở hai ánh mắt giao nhau của Chung Hàn và Sở Du Kỳ, rồi y quay người lại bình tĩnh uống rượu, tay làm như tùy ý ôm eo Đường Hâm, đem người ôm vào trong ngực.
Đường Hâm thụ sủng nhược kinh ngẩng đầu, mơ màng hỏi: “Yến thiếu?”
Yến Giác cúi đầu, khóe miệng ngụy trang thành nụ cười mê người: “Có muốn ăn gì không? Tôi lấy cho cậu.”
Vì thế nên Chung Hàn vừa mới tiến vào hội trường đã bắt gặp cảnh tượng này, ngón tay bất tri bất giác nắm chặt lại.
Sở Du Kỳ cười hiểu rõ, ưu nhã cúi xuống, dùng tay che khuất miệng kề sát bên tai hắn cố ý bày ra tư thế ái muội, kỳ thật là đang bỏ đá xuống giếng: “Hàn gia, xem ra Yến thiếu cũng không ngoan như anh tưởng nha.”
Chung Hàn trầm mặc không nói, chỉ dùng đôi mắt sâu không thấy đáy lướt qua người Sở Du Kỳ.
Cảm giác không rét mà run thổi qua toàn thân khiến sắc mặt Sở Du Kỳ thay đổi, không dám nhiều lời nữa, cô mỉm cười đứng cạnh bên Chung Hàn.
Chung Hàn quan sát Yến Giác, Yến Giác cũng đồng thời quan sát Chung Hàn. Khi y nhìn thấy Sở Du Kỳ thân mật kề cận nói chuyện với Chung Hàn thì bình dấm chua trong lòng đổ ào ào, từ trong ra ngoài đều chua loét. Y làm bộ nắm tay Đường Hâm, ôn nhu hỏi: “Sao lại lạnh như vậy?”
Đường Hâm ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Tôi có chút khẩn trương.”
Yến Giác: “Đừng lo, có tôi ở đây không ai dám ăn hiếp cậu đâu.”
Đỗ Minh Nghị tung quả anh đào vào miệng, cười bỉ chen vào: “Đúng rồi. Không ai ăn hiếp được cậu, cùng lắm là Yến thiếu hiếp cậu tới khi cậu gọi đá đì Yến thiếu thôi.”
Đỗ Minh Nghị trêu người tới nghiện, Yến Giác lạnh mắt trừng cậu ta một cái sau đó nâng tay Đường Hâm lên môi hà hơi.
“Có ấm lên chút nào không?”
Thân thể giống như bị điện giật, trái tim như đang chạy nước rút đập bình bịch trong lồng ngực, thanh âm lớn tới mức giống như người xung quanh đều có thể nghe thấy. Đường Hâm như khúc gỗ đứng không nhúc nhích, ánh mắt si ngốc nhìn Yến Giác, tựa hồ như muốn chìm đắm trong đôi mắt sâu hút hồn kia.
“Rắc!”
Ly thủy tinh chân dài trong tay Chung Hàn bỗng dung bị bóp nát, mảnh vỡ rơi tán loạn xuống dưới nền, chất lỏng màu đỏ như máu uốn lượn chảy xuống từ mu bàn tay hắn nhỏ giọt xuống thấm ướt khăn trải bàn.
Thẩm Xuyên phản ứng nhanh lẹ lấy khăn tay cẩn thận lau sạch tay cho Chung Hàn: “Hàn gia, ngài không sao chứ?”
Chung Hàn lắc đầu, hướng người hầu cười xin lỗi: “Phiền mọi người rồi.”
Người hầu ngẩng đầu chạm tới khuôn mặt đang cười nhưng đôi mắt lại lạnh te khiến thân thể người nọ run lên vội vàng dời tầm mắt, cúi đầu xuống: “Ngài không có việc gì là tốt rồi.”
Một chút nhạc đệm này không hề gây ra gợn sóng gì cho bữa tiệc nhưng Yến Giác ở xa xa lại đắc ý cười cười, ôm Đường Hâm với tâm tình sung sướng tới chào hỏi Hắc phu nhân.
Quan hệ của Hắc phu nhân với Yến Giác có thể nói là rất thân cận. Ở trước mặt Yến Giác, Hắc phu nhân cao quý nháy mắt trở thành trưởng bối ôn nhu thiện lương, đặc biệt là khi Yến Giác đeo cho bà chiếc vòng cổ đẹp chói mắt lên cần cổ thon dài của bà thì Hắc phu nhân càng cười rạng rỡ hơn, bà nhướn nguời hôn lên má của Yến Giác in dấu son môi đỏ chót.
Cảm nhận ánh mắt nóng rực cháy bỏng kia, Yến Giác lại có cảm giác tim đập thình thịch.
Trên mặt y lại không thể hiện biểu cảm gì, bình tĩnh giao Đường Hâm cho Đỗ Minh Nghị rồi xoay người đi toilet.
Y không đi phòng vệ sinh cho khách mà đi thang máy lên lầu hai, nơi có phòng nghỉ của Hắc phu nhân, không ai có thể quấy rầy, có thể làm gì cũng được.
Yến Giác mở cửa đi vào, chân trước mới bước vào đã bị người ở trong phòng kéo vào ôm trong lòng, cánh tay ôm chặt khóa lại, đè mạnh lên tường. Da thịt va chạm với nhau, hơi thở nóng hổi phun lên gò má y, Yến Giác lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu khiêu khích nhếch miệng: “Ba ba, sao không tiếp tục giả vờ nữa?”
“Vì muốn dạy dỗ lại đứa con không ngoan nên tôi đã nghĩ ra khá nhiều tư thế mới. Em nghĩ thế nào hửm Yến thiếu?”
Chung Hàn rất cao, khoảng mét chín mấy, giống như một ngọn núi đè ép Yến Giác, chiếm cứ hết tầm nhìn của y. Đây là lần đầu tiên Yến Giác bị Chung Hàn nhìn từ trên xuống, ở góc độ này khiến đôi mắt người đàn ông này càng thêm đen nhánh bí ẩn, đem cả hồn phách của người đối diện hút vào bên trong.
Chung Hàn cúi đầu, đôi chân rắn chắc chen vào giữa hai chân Yến Giác, dùng đầu gối nhẹ nhàng đỉnh lên hạ bộ nhô lên: “Yến thiếu mấy ngày nay ở nước ngoài thật bận rộn nhỉ?”
Hai người cách nhau rất gần, mùi vị nam tính trên người Chung Hàn không ngừng kích thích Yến Giác. Vành tai y bắt đầu đỏ hồng, ánh mắt lại cậy mạnh trừng người kia: “Cũng bình thường thôi.”
“Phải không?” Hai tay Chung Hàn đè lên cửa đem người khóa chặt trong vòng tay, híp mắt cúi người xuống, dùng chóp mũi ái muội cọ cọ vành tai Yến Giác, thấp giọng hỏi: “Chuyện của Mục Thịnh Thần là sao? Cả chuyện Đường Hâm nữa?”
Yến Giác cười khẽ ra tiếng, tay vòng lấy cổ Chung Hàn: “Hàn gia à, anh đang ghen đấy à?”
“Đúng, tôi đang ghen.”
“Anh muốn biết quan hệ của em?”
“Đúng.”
“Hửm?” Yến Giác cố ý kéo dài giọng, dán môi lên tai hắn: “Nhưng em không muốn nói cho anh.”
Nói xong dùng tốc độ sét đánh cắn mạnh lên chóp mũi Chung Hàn rồi nhanh nhẹn chui ra khỏi vòng tay hắn, đi vào toilet.
Chung Hàn cười sờ dấu răng trên mũi, không nhanh không chậm đi theo sau.
“Vì sao không muốn nói cho tôi?”
“Bởi vì không phải anh cũng giấu em nhiều chuyện lắm sao? Đây chỉ là quả báo cho anh thôi.” Yến Giác nhướn mày, nghiêng đầu hỏi: “Có phải anh cảm thấy rất buồn bực, rất tức giận?”
Chung Hàn gật đầu như y mong muốn.
Yến Giác búng tay một cái: “Vậy thì chuẩn rồi, anh cũng nên nếm thử tư vị bị người khác giấu giếm đi, huống hồ đây còn chẳng bằng một phần những gì em đã nhận.”
Chung Hàn dịu dàng ôm y, ngậm lấy vành tai Yến Giác rồi dùng răng chà xát: “Bảo bối còn đang giận tôi sao?”
“Chẳng lẽ còn không cho giận dỗi sao?” Yến Giác liếc xéo Chung Hàn, nhỏ giọng oán trách: “Thật bá đạo.”
Chung Hàn sủng nịch búng mũi Yến Giác, cười: “Không phải người nào đó còn bá hơn sao?”
Nói xong cúi đầu cường thế hôn Yến Giác.
Hai người đã lâu không cháo lưỡi với nhau, lâu tới mức Yến Giác đã quên loại cảm giác tê dại, phê phê này, y thoải mái rên rỉ trong cổ họng.
Tay Chung Hàn thuần thục ôm lấy cặp mông cong vểnh của Yến Giác rồi ám muội vuốt ve, ôm chặt y ở trong người, hạ thể cương cứng cọ cọ bên đùi y.
Hai túp lều nhô lên không thể không chạm vào nhau, cảm giác vi diệu khiến Yến Giác giật mình. Y mở to mắt rồi như tỉnh lại từ cơn hứng tình, vội vàng đẩy Chung Hàn đang say sưa hôn sâu.
“Sao vậy?” Chung Hàn khó hiểu nheo mắt.
Yến Giác kẹp hai chân lại rồi đẩy người kia ra ngoài, biểu tình phức tạp nói: “Anh ra ngoài trước đi, em cần làm chút chuyện trước.”
Chung Hàn nhướn mày, lúc này mới nhớ tới mục đích đi toilet của Yến thiếu. Bất quá hắn không định tránh đi, cười tươi đứng bất động tại chỗ: “Em cứ làm việc của em đi, tôi ở đây không quấy rầy em, chỉ nhìn em thôi.”
Lời này khiến tâm Yến Giác mềm nhũn một trận, tay đang đẩy người dần không có lực, bĩu môi nói: “Đi tiểu thì có gì đẹp mà nhìn?”
Chung Hàn cười chân thành: “Em làm gì cũng đẹp, tôi đều thích hết.”
Cảm giác muốn được xả lũ ngày càng mãnh liệt hơn, Yến Giác không rảnh lo nhiều như vậy, dù sao bản thân bị hắn nhìn hết từ đỉnh đầu xuống chân rồi, không có gì cần giấu mà phải thần thần bí bí cả, vậy nên cứ thỏa mãn đam mê biến thái của hắn đi.
Nghĩ như vậy, Yến Giác không trì hoãn nữa, làm từng bước kéo khóa, móc ra người anh em rồi nhắm thẳng vào cầu tiêu màu trắng.
“…………”
Tất cả đều đã chuẩn bị ổn thỏa nhưng sự cố không ngờ tới lại xảy ra.
Dòng nước màu vàng óng ánh không như dự đoán tuôn ra, thần chú ‘xi xi xi’ mất linh, dù nghẹn sắp hỏng nhưng không có gì phản ứng cả. Yến Giác khẩn trương cúi đầu nhìn, còn dùng tay lắc lắc nhưng không gì xảy ra cả.
Chung Hàn nghẹn cười muốn nội thương, lồng ngực rắn chắc dán vào lưng Yến Giác, bàn tay ấm áp vòng lên đỡ lấy tiểu Yến Giác, cười nói: “Để ba ba xem tiểu bảo bối bệnh gì nào.”
Yến Giác thẹn thùng giãy giụa: “Anh thả ra, làm vậy em càng không tiểu được.”
“Ngoan, đừng động.” Chung Hàn đem hạ thân cứng rắn chọc chọc lên khe rãnh mông Yến Giác, bên tai thì thầm giống như đang hống trẻ con: “Tiểu Yến ngoan ngoãn nào, nước tiểu chảy ào ào…”
Bên tai một lần lại một lần lặp lại như ma chú mở ra chốt mở trong cơ thể, Yến Giác đỏ mặt bừng bừng, nhắm mắt lại, nước tiểu cứ vậy bắn ra ào ạt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.