Chương trước
Chương sau
Chung Hàn không mang người về đại trạch mà đưa Yến Giác tới biệt thự y đang ở, chính là căn biệt thự đoạt lấy từ tay Yến Văn Sơn. Ở đó hắn phái người âm thầm bảo vệ, so với đại trạch còn an toàn hơn.
Về tới nhà rồi mà Yến Giác vẫn chưa tỉnh rượu, đặt mông ngồi trên sàn nhà phòng khách ôm đùi Chung Hàn, ai kéo cũng không chịu cứ khóc la muốn ba ba bế lên.
Thẩm Xuyên bó tay chịu trói, mờ mịt nhìn Chung Hàn: “Hàn gia,chuyện này…?”
Chung Hàn bất đắc dĩ đỡ trán: “Để tôi.”
Thẩm Xuyên do dự: “Nhưng mà chân của đại ca?”
Chung Hàn cởi áo khoác: “Không có việc gì, đã tốt lên nhiều rồi, mà Yến Giác cũng không nặng lắm. Cậu nấu canh giải rượu trước đi rồi ở trong xe chờ tôi. Đại khái sẽ hơi lâu một chút.”
Thẩm Xuyên gật đầu: “Vâng.”
Thẩm Xuyên vào phòng bếp, Chung Hàn kéo người Yến Giác lên, ôm ngang vào trong ngực, sau đó hai chân chậm rãi đứng thẳng lên, hoàn toàn thoát khỏi xe lăn.
Chung Hàn vững vàng ôm người lên lầu hai, hai chân rắn chắc hữu lực, hoàn toàn không giống bộ dáng tàn phế như trong lời đồn.
Bên trong là phòng ngủ của Yến Giác, phong cách trang trí thiết kế giống thời xưa, hoàn toàn giống hệt phòng ngủ đại trạch Chung gia. Chung Hàn vừa lòng lại vui mừng, cúi đầu hôn gương mặt trắng nõn của Yến Giác. Hắn đặt người nằm trên giường rồi xoay người vào phòng tắm chuẩn bị nước ấm, xong rồi lại bế người đặt vào bồn tắm.
Yến Giác trước còn đang mơ màng sắp ngủ thế nhưng sau khi vào nước lại có dấu hiệu thanh tỉnh, lông mi run rẩy, mí mắt sắp mở nhưng bị cà vạt che mắt lại. Y giãy dụa rồi tức khắc sau đã dán lên lồng ngực nóng ấm và nghe thấy thanh âm quen thuộc.
“Bảo bối đừng nhúc nhích.”
Năm từ đơn giản như định thần chú khiến Yến Giác không nhúc nhích, nghiêng đầu, nhìn cực kì ngoan ngoãn đáng yêu.
Chung Hàn nhẹ giọng cười, nắm lấy tay Yến Giác đưa lên môi, hôn từ đầu ngón tay xuống mu bàn tay.
“Ưm…”
Yến Giác phát ra âm thanh đứt quãng, thân thể ở dưới nước không kiềm được mà vặn vẹo.
Ngón tay được người hôn nhẹ nhàng, tuy có hơi tê dại nhưng chưa tới mức cháy lớn lại khiến tim rung động. Cơ thể lạnh lẽo cùng ngón tay nóng ẩm đối lập nhau kích thích thần kinh của y khiến cơ thể lúc căng chặt lúc thả lỏng.
Liếm xong ngón tay, Chung Hàn không tiếp tục trêu đùa y nữa, tẩy sạch xà phòng trên người y, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, chỗ nào cũng tẩy qua. Thời gian tắm không ngắn, tắm xong Yến Giác đã mềm oặt ngã lên người Chung Hàn, tình huống Chung Hàn càng tệ hơn nữa, phía dưới đã cứng rắn chọc lên đùi Yến Giác.
Chung Hàn không phải là cầm thú, cũng sẽ không ở trong tình huống nhạy cảm này đi lăn giường. Hắn nhét Yến Giác vào trong chăn rồi thâm tình hôn từ ấn đường xuống chóp mũi và cằm. Hắn ngồi ở mép giường đợi một lát, nghe thấy Yến Giác hô hấp đều đặn rồi mới rời đi.
Cửa phòng dần dần khép lại, ánh đèn bên ngoài trong chốc lát đã bị ngăn lại, Yến Giác lúc này đang phải ngủ say lại chậm rãi tháo bịt mắt xuống, dần dần mở đôi mắt nhuốm hơi nước ra.
Trong bóng đêm, y nhẹ nhàng khịt mũi, khóe miệng mang ý cười chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại đã là giữa trưa, Yến Giác vỗ vỗ đầu, gian nan đứng dậy. Hậu quả sau khi say rượu là thân thể uể oải từ đầu tới chân, so với một đêm bảy lần còn mệt hơn. Y híp mắt xem di động, trừ Đỗ Minh Nghị nhắn mấy chục tin báo còn có một người xa lạ xin thêm bạn tốt, Yến Giác không hề nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt, sau đó lười biếng gọi điện cho Đỗ Minh Nghị.
“Yến Giác!”
Yến Giác biết trước đã kéo xa điện thoại ra, ngón út chọc chọc lỗ tai không cho tạp âm tiến vào.
“Chung Hàn là tên cáo già xảo quyệt! Hắn dám nói cho đại ca tớ!” Nhắc tới hai chữ đại ca, Đỗ Minh Nghị như nhớ tới cái gì, âm lượng nháy mắt như nhỏ lại như tiếng muỗi: “Hắn vậy mà dám mách lẻo với đại ca tớ! Hiện giờ tớ bị cấm túc đó! Là! Bị! Cấm! Túc!”
Tuy âm thanh nhỏ đi nhưng oán hận trong giọng nói không hề giảm đi chút nào.
Yến Giác ngáp một cái, giọng điệu lười biếng: “Dù không phải do tớ thì ai mượn cậu tự động mở cửa cho hắn tới đánh chứ.”
Đỗ Minh Nghị như đứa trẻ oan gào lên: “Tớ đã tạo nghiệp gì chứ! Tớ là công dân gương mẫu của năm đấy! Hắn có thù oán gì với tớ mà trả thù như vậy?”
Yến Giác kẹp điện thoại ở cổ, đứng dậy mặc quần áo: “Đừng nói như thể hắn là người xấu chứ.”
Đỗ Minh Nghị khịt mũi khinh thường: “Cậu đây là thái độ gì đây? Chỉ mới một buổi tối đã lật mặt nhanh vậy rồi, hắn làm gì cậu đêm qua khiến cậu bị thuần phục rồi?”
Yến Giác đi xuống cầu thang: “Đừng nói mãi chuyện của tớ nữa. Nói chuyện chính sự đi, cậu bị cấm túc, chuyện bên hải ngoại làm sao giờ?”
Đỗ Minh Nghị than thở: “Cậu đi một chuyến này đi, dù sao bây giờ cậu đang rảnh rỗi mà.”
Yến Giác gật đầu: “Ừ, tớ đi.”
Cúp điện thoại, Yến Giác đi vào phòng bếp kiếm đồ ăn, trong hộp giữ ấm đụng canh giải rượu cùng mấy món y thích, ở trên còn dán tờ giấy nhỏ ghi lời yêu thương. Y liếc mắt một cái liền nhìn ra là chữ của Chung Hàn, nhếch nhẹ khóe miệng, y gọi điện cho Thẩm Xuyên.
“Thẩm Xuyên, là tôi.”
“Yến thiếu?”
“Ừ.” Yến Giác dọn đồ ăn ra, thích ý hỏi: “Hôm qua ai đưa tôi về nhà?”
Bên kia không hề do dự nửa giây, bình tĩnh trả lời: “Là tôi, là tôi tự mình đưa Yến thiếu về nhà.”
“Ồ.” Yến Giác gắp thức ăn bỏ vào trong miệng: “Là ai ôm tôi lên lầu?”
“Là tôi.”
“Là ai cởi quần áo tôi?”
“……. Là tôi.”
“Là ai tắm cho tôi?”
“… Là… tôi.”
Yến Giác hơi mỉm cười: “Vậy thật cảm ơn anh rồi. À, đúng rồi, Hạ Viêm Tu đang ở cạnh anh sao? Để anh ta nhận điện thoại đi, tôi có việc tìm.”
“…………”
“Tút tút tút…”
Điện thoại không hề ngoài ý muốn bị cúp, tâm tình Yến Giác sung sướng ăn cơm.
Ăn cơm trưa xong, Yến Giác nhàn nhã đi dạo. Từ khi biệt thự trở lại trong tay y đã cho người xử lý một phen, mặc dù không ở nhưng vẫn có người hầu theo định kỳ tới dọn dẹp nên rất sạch sẽ.
Y duỗi eo, nhàm chán đi ra cổng trước tới trước mặt một người mặc đồ lao động đeo mũ lưỡi trai đứng cách đó không xa.
“Xin chào, thỉnh anh chuyển lời tới Chung Hàn ngày mai tôi xuất ngoại. Mong hắn mau chóng xử lý tốt mấy rắc rối của hắn đi.” Yến Giác nói rất dứt khoát.
Người kia trố mắt, động tác cứng ngắc như máy móc, ngẩng đầu lên ngây ngốc hỏi: “Cậu, cậu nói gì?”
Yến Giác khó có khi tính tình tốt lặp lại: “Tôi mong anh chuyển lời cho Chung Hàn…”
“Không không không!” Người kia ra sức lắc đầu: “Tôi không quen biết ai là Chung Hàn cả!”
Yến Giác nhún nhún vai, tiếp tục tới trước lao công đang nhặt vỏ chuối lại lặp lại lời vừa rồi cũng thu được phản ứng giống y như trước, một mực chắc chắn không biết Chung Hàn.
Yến Giác cười lạnh: “Cho nên ý anh tất cả là trùng hợp!? Chỉ cần tôi vừa xuất hiện anh đều ở đây cắt cành cây, ở vị trí này tỉa cành cây này? Cái cây này thiếu điều sắp bị anh tỉa trụi đi rồi, anh có nghĩ tới cảm thụ của nó sao? Còn có cậu! Lặp đi lặp lại hành động vứt vỏ chuối rồi nhặt lên, cậu không thấy vỏ chuối sắp nát tươm rồi à? Cậu không thể nào mua quả chuối khác để ném có tâm hơn sao?”
Nhân viên tỉa cây, lao công: “…”
Yến Giác lắc đầu thở dài: “Nếu mấy người không thừa nhận thì thôi. Tôi đi. Hẹn gặp lại.”
Nhân viên tỉa cây, lao công phản xạ có điều kiện trăm miệng một lần: “Tạm biệt Yến thiếu!”
Yến Giác: “….”
Nhân viên tỉa cây, lao công: “……..”
Yến Giác: “Sao lại gọi tôi là Yến thiếu?”
Nhân viên tỉa cây, lao công: “…………………”
Yến Giác đỡ trán cười, nghĩ thầm không biết Chung Hàn có thể kiếm đâu ra những người ‘trung thành’ tới mức này.
Chuyện bên nước ngoài tuy không vội nhưng Yến Giác không muốn lãng phí thời gian nên nhanh chóng đặt vé máy bay, đơn giản thu thập một chút, một mình một người kéo vali hành lý đi ra sân bay. Trước khi đăng ký y còn do dự có nên báo Chung Hàn một tiếng không. Sau khi suy nghĩ vẫn quyết định từ bỏ, thở dài một hơi cất điện thoại vào túi quần, đeo kính râm, ngồi vào vị trí bắt đầu chợp mắt, chưa kịp thanh tịnh mấy phút đã có thanh âm đàn ông quen thuộc vang lên mang theo hưng phấn cùng chờ mong: “Yến Giác, thật trùng hợp. Chúng ta lại gặp mặt.”
Là Mục Thịnh Thần.
Hắn ta cầm theo túi công văn, khuỷu tay treo áo khoác màu đen, khóe miệng cong lên.
Yến Giác cùng hắn ta không tính là thân quen, hai người chỉ giới hạn ở lần uống rượu hôm trước, ngày thường cũng không có qua lại, không nghĩ tới lần này sẽ ngồi chung một chuyến bay, cũng coi như là duyên phận. Yến Giác tuy thích một mình nhưng không ai lại vô duyên đánh gương mặt đang tươi cười này, gật đầu lịch sự: “Mục thiếu, chào anh.”
Mục Thịnh Thần thoải mái hào phóng ngồi xuống, ánh mắt dính trên người Yến Giác: “Gọi Mục thiếu quá khách sao rồi, tôi càng thích Yến Giác gọi tôi là Thịnh Thần.”
Đối mặt với hảo cảm không chút che giấu nào của đối phương, Yến Giác tập mãi cũng thành quen, ánh mắt không chút né tránh: “Mục thiếu, chúng ta hình như chưa thân tới mức đó.”
“Sẽ nhanh thôi.” Mục Thịnh Thần tự tin mà nói: “Chỉ cần Yến Giác có thể cho tôi một cơ hội, chúng ta sẽ càng thân mật hơn.”
Yến Giác chống cằm, cười hỏi: “Không biết cơ hội Mục thiếu nói tới là gì?”
Mục Thịnh Thần chậm rãi tới gần, thấp giọng nói: “Cơ hội có thể được theo đuổi cậu. Theo tôi được biết hiện tại bên cạnh Yến Giác không có bạn tình cố định đi?”
Yến Giác hào phóng thừa nhận: “Đúng.”
“Vậy không biết tôi có tư cách này không?”
Con mắt sáng của Mục Thịnh Thần không hề chợp mà nhìn chằm chằm Yến Giác, đuôi mắt hơi xếch lên mang theo tình ý không nói nên lời. Yến Giác híp mắt hất cằm, âm điệu càng lúc càng rét lạnh: “Tôi chỉ là TOP, Mục thiếu muốn để tôi thao?”
Mục Thịnh Thần sửng sốt một chút, cười tỏ vẻ không sao cả: “Nếu đối tượng là cậu, tôi cam tâm tình nguyện phá lệ nằm dưới, thế nào?”
Yến Giác không dao động, rút tay về, cười mà không nói.
Không có được đáp ánh, Mục Thịnh Thần bất giác hơi xấu hổ, gọi tiếp viên tới muốn hai ly nước.
Mục Thịnh Thần có vẻ ngoài không tính là quá đẹp trai nhưng có một đôi mắt hoa đào cười rộ lên lúc nào cũng ẩn chứa ý tình, tiếp viên hàng không cũng không có cách nào chống đỡ mị lực như vậy, mặt đỏ lên có chút ngượng ngùng đưa nước.
Mục Thịnh Thần lịch sự tiếp nhận rồi tự mình đưa tới tay Yến Giác.
Yến Giác mặt không đỏ tâm không động uống nước, nhàn nhạt nói cảm ơn.
“Không biết có phải do tôi nghĩ nhiều không nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy hình như Yến Giác không có thiện cảm với tôi.” Mục Thịnh Thần nghiêng mặt hỏi.
Yến Giác nhướn mày hỏi lại: “Sao Mục thiếu có suy nghĩ đó?”
Mục Thịnh Thần ra vẻ thương tâm lắc đầu: “Bởi vì nhiều tôi gửi cậu thêm bạn tốt, cuối cùng đều như đá chìm đáy biển.”
Nói tới chuyện này, Yến Giác nhớ tới điện thoại xuất hiện mấy tin xin add friend cứ liên tiếp gửi tới. Y thành khẩn nói: “Thật có lỗi, tôi không nhìn ghi chú nên tưởng người kia có bệnh tâm thần.”
Mục Thịnh Thần ý vị thâm trường “Ồ” một tiếng, “Nhưng sau đó tôi rõ ràng có viết ghi chú mà.” Nói xong còn bày ra vẻ mặt “Cậu còn muốn tôi phải ghi thế nào nữa”.
“…..”
Yến Giác xác thật không chú ý, tâm tư của y toàn đặt trên người Chung Hàn nào có sức để ý chuyện khác. Vì tỏ vẻ xin lỗi, Yến Giác chủ động nâng ly thủy tinh trong tay lên: “Là lỗi của tôi, xuống máy bay tôi nhất định chủ động thêm Mục thiếu.”
Mục Thịnh Thần nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng chạm ly Yến Giác: “Một lời đã định?”
Yến Giác cười: “Một lời đã định.”
Đề tài này cứ thế kết thúc, hai người sau đó có hàn huyên một chút, từ chuyện công tác tới mấy chuyện linh tinh, Yến Giác bị động trả lời, chỉ có một bên đơn phương hào hứng.
“Mục thiếu đi lần này là vì công tác?” Yến Giác hiếm khi hỏi một câu.
“Ừ.” Mục Thịnh Thần đặt ly xuống: “Đi tham gia hội nghị học thuật, mặt khác còn phải nhận lời của bạn đi chăm sóc cho một người đẹp.”
Nói tới đây, đôi mắt Mục Thịnh Thần hơi tối lại, gắt gao nhìn chăm chú Yến Giác.
Yến Giác không có nghĩ nhiều, lên tiếng chúc mừng: “Chúc mừng Mục thiếu, chăm sóc người đẹp là chuyện rất đáng mừng.”
Mục Thịnh Thần gật đầu: “Đáng tiếc là người đẹp này tính tình quá lạnh lùng, không biết phải sưởi ấm như thế nào.”
Sắc trời dần tối, Yến Giác có chút mệt mỏi, một tay che miệng ngáp, vô tâm đáp lại: “Tôi tin Mục thiếu nhất định có thể làm được. Thời gian không còn sớm, tôi nghỉ ngơi trước.”
Mục Thịnh Thần thấy Yến Giác đeo bịt mặt, nói câu “Ngủ ngon” rồi không nhiều lời nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.