Đây là buổi tối đầu tiên từ sau khi Yến Giác trở về.
Chung Hàn theo thường lệ bưng một ly sữa, gõ cửa phòng Yến Giác.
“Vào đi.”
Người trong phòng đáp lại rất nhanh, âm cuối còn mang theo chút lười biếng. Chỉ bằng một câu, Chung Hàn đã đoán ra Yến Giác nhất định mới uống rượu, hắn nhăn mày, đẩy cửa tiến vào.
Yến Giác lười biếng ngồi trên ghế mây được ánh trăng gột rửa. Y mặc áo sơ mi trắng, cổ áo tùy ý rộng mở, vạt áo lôi thôi lộ ở bên ngoài, hạ thân vẫn mặc quần âu phục, ngón chân tinh tế bại lộ bên ngoài, y để chân trần đạp lên tấm thảm lông. Ánh đèn trong phòng nghiêng xuống tập trung trên người y.
“Hàn gia.” Yến Giác nghiêng đầu, mỉm cười say lòng người.
Chung Hàn đem ly sữa đặt bên cạnh, điều khiển xe lăn đi tới trước cửa sổ: “Tôi cho rằng hôm nay cậu rất vui.”
“Ồ? Thế sao?”
Chung Hàn nhìn y, ngữ khí điềm tĩnh: “Công ty Yến Văn Sơn bị cậu thuận lợi thu mua, đây chẳng lẽ không phải chuyện vui sao, Yến tổng?” Yến Giác đong đưa ly chân dài trong tay, cảm thán nói: “Không có cái gì có thể gạt được Hàn gia cả… Công ty kia vốn dĩ là vật trong tay, giờ vật về nguyên chủ cho nên không có gì đáng giá để vui mừng.”
Y tạm dừng một chút mới chậm chạp mở miệng: “Nhưng thật ra có một chuyện khiến tôi buồn rầu hoang mang. Không biết Hàn gia có thể vì tôi mà giải đáp chứ?”
“Ồ? Còn có chuyện làm Yến thiếu hoang mang sao? Thật đáng giá để nghe.” Ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-giam-ho-wy-tu-mach/1330073/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.