- Ha ha ha 
Trần Đình Hạo cười lớn, anh dụi khuôn mặt mình vào cổ cô hít lấy mùi hương từ cơ thể non nớt của cô. 
- Nếu tôi lưu manh thì đêm đó em còn sức mà bỏ tôi ở đó một mình được hả. 
Hắn dùng ánh mắt trêu chọc mà không rời, cơ thể bị hắn ép chặt xuống cũng không thể làm gì được nữa, đành chấp thuận hắn như vậy sao. 
- Đứng lên cho tôi. Tôi không chơi với anh nữa. 
Trần Đình Hạo tay không ngừng ve vuốt cơ thể cô, lần mồ đến bụng nhỏ phát giác khiến cô rùng mình rụt người lại, nhưng cảm giác đó không dừng lại, từng ngón tay mảnh của hắn không biết vô tình hay cố ý mà đụng nhẹ đến nơi tư mật khiến cô đỏ mặt. 
- Em chắc muốn đuổi tôi. 
Hắn vậy mà vô sỉ đưa tay hắn lên trước mặt cô, đầu ngón tay hắn có chút ẩn ướt, dưới ánh đèn liền lộ vẻ bóng loáng trên từng đầu ngón tay. Điều này càng khiến cho cô thêm phần bất lực. 
- Anh... anh 
Đến cả lời nói cũng không thể nói ra, cổ họng như nghẹn lại, đôi mắt đỏ au nhìn hắn, hắn đang trêu chọc cô. 
- Đồ vô sỉ, cơ hội, lưu manh Trần Đình Hạo anh là đồ lưu manh. 
Cô hét lên chửi hắn cho bõ tức nhưng nhìn khuôn mặt của hắn thoả mãn nhìn ngược lại cô khiến cô càng tức giận thêm, hắn đang coi cô là thứ gì trong mắt ' Được rồi nếu không lùi đành tiến vậy ' 
Cô không thể 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-giam-ho-khong-the-cuong-lai/2675728/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.