Chương trước
Chương sau
Editor: Mòi học tra
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Lâm Dung Vi hiểu ra tất cả.
Trong nguyên tác sau khi Vi Sinh Huyền Dương chết, Quân Dật Nhiên thân là thủ đồ nhưng lại không báo thù cho sư tôn, lại còn im hơi lặng tiếng đến kì lạ.
Y vốn tưởng rằng do Quân Dật Nhiên thấy thế lực của nam chính quá mạnh mẽ nên sáng suốt tránh đi, không ngờ rằng hắn có thể vì Vi Sinh Huyền Dương mà làm được tất cả những chuyện này!
Khuynh tẫn một nửa Quân gia, mất đi quyền luân hồi của chính mình, đổi lấy đảo ngược thời gian, để Vi Sinh Huyền Dương sống lại.
Đáng cười là lúc y mới tới còn nhìn hắn không vừa mắt, ngay cả sắc mặt tốt cũng không cho một cái.
Giờ đây y hồn xác chia lìa, Quân Dật Nhiên mặc kệ hậu quả mà làm ra chuyện giống khi trước, đáng thương thay lại phí công vô ích.
“Ta từ trước đến nay luôn ân oán rõ ràng.” Lãnh Văn Uyên phất tay áo, ngồi xuống nhìn người đang nằm dưới đất, “Nếu ngươi có kiếp sau, ngươi muốn làm gì?”
Ánh mắt Quân Dật Nhiên dịu lại, ngấn lệ cười chua chát, “Chỉ nguyện… Bảo vệ một người, hạnh phúc trăm năm.”
Lãnh Văn Uyên trầm mặc trong phút chốc, nhưng sắc mặt lại trở nên cứng ngắc.
Lâm Dung Vi chôn chân tại chỗ, nhìn hắn không nói một lời rời đi, sống lưng thẳng tắp.
Vô Nhất Kiếm và Cực Tình Kiếm buộc chặt bên nhau, sợi dây nhỏ đỏ tươi quấn quanh từng vòng từng vòng. Chần chừ một lúc y vẫn là chặc lưỡi đuổi theo Lãnh Văn Uyên, bất kể thế nào thì vẫn còn 14% chưa hoàn thành, y muốn chạy cũng không chạy được.
Trên đường về, Lãnh Văn Uyên yên tĩnh đến đáng sợ, Lâm Dung Vi không dám bám lấy nghịch tóc nghịch áo hắn như mọi khi, chỉ chậm chậm bay theo từ xa.
Y theo hắn vào Niệm Vi Đường, đồ vật nơi đây chưa từng thay đổi chút nào, tựa như còn đang chờ y trở về.
Lãnh Văn Uyên ngồi trước án thư, tháo xuống hai thanh kiếm đặt lên án, lẳng lặng nhìn chăm chú.
Lâm Dung Vi bây giờ đã hiểu hành động này là Lãnh Văn Uyên đang giao lưu với Cực Tình Kiếm, nhưng khổ nỗi y không có cách nào thám thính được.
Hắn cứ ngồi nghiêm vậy suốt hai canh giờ, Lâm Dung Vi canh chừng đến phát mệt mới nghe hắn mở miệng.
“Dược Tôn?”
Lâm Dung Vi giật mình một cái, cảnh giác nhìn hắn.
Không rõ Lãnh Văn Uyên đang toan tính chuyện gì, chỉ là cầm hai thanh kiếm lên, đeo lên hông lần nữa, lại lấy ra hai vò rượu từ nhẫn trữ vật rồi đi ra ngoài.
Hắn đang muốn làm gì nhỉ?
Y lo lắng đi theo, tuy rằng sau chuyện dưới hạ giới y cũng biết tâm tư Lãnh Văn Uyên thâm trầm, nhưng lại không nghĩ rằng hắn có thể làm đến mức này.
Y vẫn luôn nghĩ rằng Lãnh Văn Uyên cùng lắm là thông minh lanh lợi có chút ý đồ chó con quấn người, hóa ra hắn lại là con sói xám to bự đội lốt chó con.
Cả ngày giả bộ không ai thương không ai yêu, tìm chủ nhân cầu ôm ôm hôn hôn bế lên cao, đến khi chủ nhân không có nhà liền lộ nguyên hình, không chỉ có chỉnh đốn đệ tử Thanh Phong đến phát khóc, thiếu chút nữa thẳng tay diệt tộc Dạ Mị.
Nhớ năm đó, y và Lãnh Văn Uyên còn là hy vọng của toàn thôn. Bây giờ đối với Dạ Mị mà nói, thật đúng là mộng đẹp biến thành ác mộng.
E là sói xám lại đội lốt chó con, lanh lợi ngậm dây xích tới tìm y. Nội tâm Lâm Dung Vi run bần bật, nếu thật sự bị Lãnh Văn Uyên tìm được ở thế giới thực, vậy sẽ khủng khϊếp cỡ nào?
Lâm Dung Vi nhìn Lãnh Văn Uyên ngồi ở trong đình sau núi, hắn rót từng ly rượu một, trông vẻ như là tất cả đã thành tro tàn.
“Tiểu Lãnh à…”
Rừng tùng xào xạc một lúc, một lão già ló đầu ra, hồ lô rượu treo bên hông, mặt đầy nếp nhăn.
“Dược Tôn, tiền bối…” Ánh mắt Lãnh Văn Uyên mờ mịt nhìn lão.
“Ta đang tự hỏi mùi rượu từ đâu ra. Hầy…” Dược Tôn bước vào đình, ngồi đối diện hắn, lão cũng tự rót cho mình một ly, rầu rĩ cạn sạch.
“Sư tôn ngươi rõ thật là bị đạo nghĩa làm mờ mắt, lại đưa linh hỏa kia cho lão phu, còn mình thì chịu chết! Trong lòng lão phu ấy à, thật khó chịu!” Dược Tôn hết sức khổ sở, “Một lão già như ta sống cũng chỉ phí linh khí, sư tôn ngươi đang tuổi tráng niên, sao lại nghĩ quẩn như vậy!”
Lãnh Văn Uyên uống say, mắt mờ mịt hơi nước, trong lòng héo mòn, lại như rơi vào hồi ức.
“Năm đó… Sư tôn là ở trong đình này… Cho ta uống Phồn Hoa Tựa Cẩm…” Trên mặt hắn thoáng qua chút ôn hòa, “Còn chịu khó chữa bệnh kín cho ta…”
Dược Tôn cũng là muốn nhắc lại chuyện năm đó, thở dài một tiếng, “Y còn tới hỏi lão phu trị thế nào, lão phu nói thứ đồ mới của ngươi huyết khí không thông. Thật ra thì cứ lắc lắc mấy ngày là được rồi, nhưng y lại cho rằng đây là chuyện lớn, toàn tâm toàn ý đi giúp ngươi trị…”
Ánh mắt Lãnh Văn Uyên dịu dàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua ly rượu.
Lâm Dung Vi đứng đối diện Dược Tôn, vừa tức vừa xấu hổ.
Suy cho cùng lúc ấy Lãnh Văn Uyên đã sớm đi theo Dược Tôn, lão ấy tinh thông dược lý, chẳng lẽ còn có thể mặc hắn bị “bệnh”?
“Chỉ là, thế gian này, giờ chẳng còn ai có thể đối tốt với ta như vậy.” Lãnh Văn Uyên cười bi thương, “Ta và y, đã là vĩnh biệt, không bao giờ gặp lại.”
Dược Tôn nhất thời nghẹn lời, như thể muốn nói cái gì lại suy nghĩ kỹ hơn.
Sắc mặt Lãnh Văn Uyên càng chán chường, “Ta vốn tưởng rằng, có thể cùng y yên ổn đi hết cuộc đời, cả đời này vô ưu vô lo. Không nghĩ tới y lại bỏ đi trước, dù ta có làm gì đi nữa, cũng không tìm được y…”
Dược Tôn càng tỏ ra áy náy, bứt rứt không biết nên làm gì.
“Vài tháng nữa, ta sẽ vào sâu trong Dạ Vực.” Lãnh Văn Uyên ngẩng đầu, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
“Không được!” Dược Tôn hoảng hốt trừng mắt, “Tu vi ngươi còn cách tiên đế rất xa. Dạ Mị rất khó tiêu diệt toàn bộ, chỉ cần tu sĩ Tiên Vực không chết thì Dạ Mị vẫn có thể tồn tại. Huống chi sâu trong Dạ Vực là chỗ tiên đế cũng không dám vào, ngươi chớ có dâng mạng vô ích!”
Lãnh Văn Uyên nhìn lão, nói bâng quơ, “Bây giờ đối với ta mà nói, sống có gì vui, chết có gì đáng sợ?”
“Nếu chết thật, vậy thì ta có thể đi tìm y, cũng là chuyện tốt.”
“Cho dù ngươi có chết, chỉ sợ cũng không thể tìm được y!” Dược Tôn tức giận đập bàn, “Hồ đồ!”
Lãnh Văn Uyên mặt đầy khó hiểu, ngẩng mặt nhìn lão, “Vì sao lại vậy?”
Dược Tôn chặc lưỡi một cái, cuối cùng hạ quyết tâm nói ra, “Ngươi chưa từng thắc mắc tại sao sau khi sư tôn ngươi chết, hồn phách y khó tìm đã đành, ngay cả luân hồi cũng không thấy, y còn có thể ở đâu?”
Lãnh Văn Uyên cau mày, do dự lắc đầu, “Ta không nghĩ ra.”
Dược Tôn cẩn thận nhìn quanh, chồm người qua nhỏ giọng nói, “Ngươi đã nghe qua Ngọc Thanh Tiên Đế chưa?”
Ánh mắt Lãnh Văn Uyên tập trung lại, ngữ điệu sùng kính, “Dĩ nhiên là ta biết, Ngọc Thanh Tiên Đế là sư tổ của ta.”
“Lão phu sống lâu, cũng từng có giao tình với Ngọc Thanh Tiên Đế.” Dược Tôn hạ thấp giọng, “Ngươi có biết Ngọc Thanh Tiên Đế có bao nhiêu đệ tử không?
Lãnh Văn Uyên thành thật, “Ta không biết, sư tôn cũng chưa nói tới bao giờ.”
“Dĩ nhiên y sẽ không nói với ngươi.” Dược Tôn vuốt râu, vẻ mặt phức tạp, “Năm đó ta và Ngọc Thanh Tiên Đế đều bị người đời nói đùa là “hiền nhân”.”
Mặt hắn càng không hiểu gì.
“Không thu đồ sẽ không mất đạo*. Có cách lý giải là: Sư truyền đạo, cho dù có tốt đến đâu, cuối cùng sẽ phải thua trong tay đệ tử. Giống như ở hạ giới, bất kể lớp tiền bối có nhiều gia tài thế nào cũng sẽ bị con cháu làm táng gia bại sản. Cho nên, hiền nhân không bái sư, không thu đồ.” Dược Tôn than thở, “Sau đó lão phu cố gắng thu đồ, không biết số hiền nhân thế nào mà một đứa chết một đứa phản bội, ngươi thì không chịu bái ta.”
“Ý của tiền bối là…” Lãnh Văn Uyên rất nhanh đã nắm được vấn đề, “Ngọc Thanh Tiên Đế có rất ít đệ tử?”
“Đúng vậy, duyên sư đồ của tiên đế rất mỏng manh. Khi tu vi ngài còn ở tiên tôn, một đệ tử chết, một đệ tử không biết tung tích, bên ngài chỉ còn duy nhất sư tôn ngươi.” Dược Tôn thở dài nhìn xa xăm, “Đều là số mệnh cả mà.”
(*Hiền nhân không thu đồ không mất đạo: Tui hiểu sương sương là Đạo vốn là của mọi người, không thể truyền, chỉ có thể tự giác ngộ. Đạo/ gia sản nếu truyền lại cho đệ tử/ con cháu thì trước sau gì cũng sẽ mất hết. Vậy nên hiền nhân sẽ là người không bái sư cũng không thu đồ, tự đắc đạo của riêng mình.
Còn ở đây ý nói Dược Tôn và Ngọc Thanh Tiên Đế tài cao nhưng lại thu quá ít đệ tử ó!)
“Thảo nào… Từ khi vào môn hạ của sư tôn, ta chưa từng gặp sư thúc sư bá nào.” Lãnh Văn Uyên cũng đang suy nghĩ tới chuyện này.
“Sau khi Ngọc Thanh Tiên Tôn tu thành tiên đế, ngài đã gấp rút thoát ly khỏi thế giới này. Ta nghĩ nguyên do trong đó cũng có liên quan tới sư tôn ngươi.” Lão cảm thán, “Rốt cuộc vẫn là khó thoát.”
“Nói như vậy, hồn phách sư tôn khó tìm là có liên quan đến sư tổ sao?” Lãnh Văn Uyên suy đoán một lúc, nói ra vấn đề hắn đang nghĩ tới.
“Tám phần là như vậy.” Dược Tôn cẩn thận nhìn quanh, lại lấy ra một cái túi gấm đưa cho Lãnh Văn Uyên.
“Ngọc Thanh Tiên Đế ắt hẳn vẫn luôn âm thầm chiếu cố sư tôn ngươi, nếu như ngài tính ra y có tử kiếp, sao có thể mặc kệ?”
“Huống chi ngươi khí vận siêu phàm, nếu như lão phu muốn xoay chuyển càn khôn, nhất định cũng phải mượn ít khí vận của ngươi.”
“Đợi khi trở thành tiên đế, ngươi sẽ tương ngộ thấu hiểu nhiều điều. Thế gian rộng lớn, núi cao ắt có núi cao hơn, trời cao biển rộng bao la, ngươi có thể tiếp xúc với vô vàn thế giới khác. Nếu như ngươi có thể tu sâu hơn, nhất định cũng có thể tự tạo ra một thế giới cho riêng mình, hô phong hoán vũ, nắm trong tay quy luật vạn vật, không gì là không thể.”
Lãnh Văn Uyên nhìn túi gấm, rơi vào trầm tư, “Nhưng ta chỉ muốn tìm được y, ta không muốn cô đơn một mình, cho dù tu vi ngút trời cũng không có ý nghĩa gì.”
“Cho nên, lão phu mới đưa vật này cho ngươi.” Dược Tôn ấn túi gấm vào tay hắn.
“Coi như là ta báo đáp ân tình Vô Nhất Tiên Tôn đã cho ta linh hỏa.”
Lâm Dung Vi chết lặng người, không thể tin được mà nhìn Dược Tôn. Báo đáp? Thật sự là báo đáp?
“Đây là vật mang khí tức của Ngọc Thanh Tiên Đế, đến khi ngươi tu thành tiên đế liền có thể thoát khỏi nơi đây, dựa vào vật này mà tìm Ngọc Thanh Tiên Đế.” Dược Tôn cười ngượng một tiếng, “Đến lúc đó, nhớ gửi lời xin lỗi của lão phu tới ngài.”
“Năm đó lão cần một ít Lam Hải Thù để luyện đan nhưng tìm khắp nơi cũng không có. Lại đúng lúc thấy dây cột tóc của tiên đế chính là nguyên liệu này. Lão phu phí hết tâm tư mới cắt trộm được một đoạn, không ngờ dây cột tóc này là tự tay đệ tử ngài làm tặng. Ngài liền nổi giận tìm khắp nơi xem ai dám cắt dây tộc tóc, lão phu sợ tới mức đan dược cũng không dám luyện nữa, cất giấu nửa đoạn dây này tới tận bây giờ.” Dược Tôn cười khổ, “Hóa ra hiện tại có thể tác thành cho các ngươi, cũng là định mệnh nhỉ.”
Ánh mắt Lãnh Văn Uyên sáng rực, rút sạch men say, nắm chặt túi gấm ngẩng đầu nhìn về phía Dược Tôn, hắn nhoẻn miệng cười.
Nụ cười này là thật lòng mừng rỡ.
“Đa tạ Dược Tôn tiền bối, mai sau ta gặp lại sư tôn rồi, nhất định sẽ tới bái tạ.”
Lâm Dung Vi chân mềm nhũn, nhìn túi gấm kia tựa như thấy được vật đòi mạng.
“Hiện tại ngươi cần phải tu luyện thật chăm chỉ, sớm ngày đến cảnh giới tiên đế, như vậy mới có thể đột phá khỏi nơi đây để tìm y.” Dược Tôn vỗ lên vai hắn, ngữ khí đầy niềm tin.
Lãnh Văn Uyên trịnh trọng gật đầu, u ám trong mắt đã tan hết, hắn nhìn chăm chăm vào túi gấm kia như thể thấy được hy vọng.
Lâm Dung Vi cố gắng khiến mình bình tĩnh lại. Có lẽ Lãnh Văn Uyên sẽ không tìm được y đâu, suy cho cùng ở trong thế giới thực y cũng không có sư tôn gì cả, cha mẹ đều là ruột thịt, có một anh trai nhìn càng không như tiên đế, suốt ngày tính toán ba chuyện lặt vặt.
Người mà ngay cả việc y để tóc dài cũng không vừa mắt, sao có thể là Ngọc Thanh Tiên Đế được?
Lâm Dung Vi theo bản năng sờ lên trán, cảnh tượng lúc ấy bị anh trai lôi tới tiệm cắt tóc vẫn còn sờ sờ trước mắt.
Chắc chắn Lãnh Văn Uyên sẽ không tìm được y, chắc chắn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.