Editor: Mòi học tra
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
“Liễu sư tỷ.” Lãnh Văn Uyên thản nhiên hành lễ, không có chút chột dạ nào.
“Hôm đó sau khi chúng ta tỉnh lại thì không thấy các ngươi.” Ấu Nhu cười nhếch mép, “Không biết hai vị đi tìm tài vật ở nơi nào?”
“Nói ra thật xấu hổ.” Lãnh Văn Uyên than nhẹ, “Ta và Dung Song nghe thấy tiếng động nên đi xem thử, không cẩn thận rơi vào hiểm cảnh, vật lộn mấy ngày mới ra được đây.”
Trên người cả hai đều lấm lem không ít bùn đất, nói ra cũng là nửa thật nửa giả.
Đôi mắt Ấu Nhu híp lại, ngoắc ngón tay gọi nam tu giữ cửa tới, “Đã kiểm tra cẩn thận trên người bọn họ chưa?”
“Đã soát qua túi càn khôn.” Nam tu ưỡn ngực tiến tới, lấy linh dược linh thạch vừa lục soát được dâng lên cho nàng.
“Chỉ có những thứ này?” Ấu Nhu cười lạnh hất tay hắn ra, linh dược rơi đầy trên đất.
Vẻ mặt nam tu bối rối, Thiên An Liên Nhạn đứng một bên cũng vô cùng khó xử.
“Lãnh công tử khí vận siêu phàm, phải chăng đưa những thứ rác rưởi này ra để lừa gạt?” Ấu Nhu đi quanh Lãnh Văn Uyên, xét nét từ trên xuống dưới.
“Ta từng nghe nói, thời kỳ Lãnh gia toàn thịnh được coi là phú khả địch quốc. Hiện tại chỉ còn một mình ngươi, cha mẹ ngươi chết sớm vậy chẳng lẽ không để lại cho ngươi vài thứ sao?” Giọng nàng ta cay nghiệt, rốt cuộc đã xé rách sự giả tạo thường ngày, con ngươi càng xanh tối đi.
Ánh mắt Lãnh Văn Uyên u ám, Dung Song tức giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-gap-nguoi-yeu-nhung-chi-muon-yen-on-lam-su-ton-cua-nam-chinh/526931/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.