Editor: Mòi học tra
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Dung Song trơ mắt nhìn Lãnh Văn Uyên nhón nhẹ mũi chân, nhảy lên một cành cây khác, còn y thì đè gãy mấy cành cây, treo ở một cành to, trông vừa nhếch nhác lại ngốc nghếch.
Lãnh Văn Uyên thản nhiên nhảy xuống, xách hai con gà rời đi, để lại Dung Song một mình treo trên cây hoài nghi nhân sinh.
Cái tên Lãnh Văn Uyên này, nghèo khổ chỗ nào? Ăn uống sướng hơn y nhiều!
Một mùi thơm bay tới, Dung Song hít hít cái mũi, cố gắng giãy giụa, rơi từ trên cây xuống.
Dung Song đi theo mùi thơm, Lãnh Văn Uyên dọn một khoảng đất trống nướng gà, y lập tức chạy tới, vô cùng tự nhiên lại gần hắn, tha thiết nhìn gà nướng trên giàn, không ngừng nuốt nước miếng.
Lâm Dung Vi không khỏi cười thầm, bất kể lúc nào, Lãnh Văn Uyên vẫn sẽ luôn dùng đồ ăn tới hấp dẫn mình. Giống như chim trống tán tỉnh bạn đời bằng cách ngậm trái cây rồi tung tăng vòng quanh.
“Lãnh công tử, nướng xong chưa?” Dung Song dán mắt vào thịt gà, tinh thần cũng mất phân nửa.
Lãnh Văn Uyên thêm củi, dửng dưng đáp lại, “Ngươi đã hỏi ta bốn lần.”
Dung Song ngoan ngoãn ngậm miệng, nuốt nước miếng nhanh hơn, dù là củi đốt nóng hết mặt nhưng y cũng không muốn đi qua chỗ khác.
Một trận gió thổi qua, đúng lúc Lãnh Văn Uyên thêm củi bị ướt, khói sặc lên khiến Dung Song ho khan, mắt bị cay xè cũng chảy ra nước mắt.
Dung Song lau mặt, ngồi về bên người hắn. Hắn thản nhiên lật con gà lại, xé một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-gap-nguoi-yeu-nhung-chi-muon-yen-on-lam-su-ton-cua-nam-chinh/526925/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.